Mùa Hạ Tình Đầu - Dạ Du Ái (Summer Is Calling)


 

Lam Nhiên còn chưa kịp đáp lời, đã nhìn thấy vẻ mặt Tề Du trong thoáng chốc chuyển biến. Ánh mắt cô trở nên máu lạnh hơn. Trong khoảnh khắc ấy, bàn tay nhỏ nhắn giấu sau lưng của cô đã nhanh chóng bấm nút của con dao bấm sắc lạnh mà trước đó cô tiện tay lấy từ bàn chơi bài kế bên. Động tác thuần thục, tốc độ nhanh đến mức người ngoài không ai phát hiện. 
  
Sát khí vừa dấy lên, cô đang định vung tay thì bỗng nhiên có một bàn tay mạnh mẽ từ phía sau nhẹ nhàng mà kiên định giữ lấy cổ tay cô, khóa chặt bàn tay đang cầm dao của cô sau lưng. Động tác vừa dịu dàng lại vừa dứt khoát, tựa như nắm chắc rằng cô sẽ không thể tiếp tục ra tay được nữa. Hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông ấy áp sát vào làn da mỏng manh, khiến cô thoáng ngẩn người trong một khắc.
  
Thoạt nhìn qua, sẽ không biết ai biết cô muốn ra tay. 
  
Tiếp theo đó, giọng nói trầm thấp, ấm áp, phảng phất chút hơi thở lạnh lùng nhưng đầy mê hoặc nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: 
  
“Váy trắng xinh đẹp thế này, nếu để máu của hắn bắn vào sẽ bẩn váy đấy.” 
  
Giọng nói này… 
  
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Tề Du thoáng qua vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản. Người đàn ông đứng phía sau vẫn chưa buông tay, tư thế ấy tựa như đang ôm lấy cô từ phía sau, trong mắt người ngoài vô cùng thân mật. 
  
Cô hơi nghiêng đầu, đón nhận ánh mắt màu hổ phách sâu thẳm không thể nào đoán định của người đàn ông vừa đến. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo kia hiện lên rõ ràng, khí thế bá đạo trời sinh xen lẫn một chút quý tộc cao quý, không ai khác chính là—Tạ Cố Thương.
  
“Có vẻ là tôi đã để người của mình gây phiền phức.” Hắn cong môi, giọng điệu thong dong bình thản nhưng ánh mắt lại lóe lên tia ý vị thâm sâu khó đoán, khẽ cúi thấp đầu nhìn xuống cô gái nhỏ trước mặt, thấp giọng nói thêm một câu:
 
“Tề tiểu thư, gặp lại rồi.”
 
Theo sau hắn là Phó Tư Dạ, sắc mặt ngả ngớn nay đã lãnh đạm vô tình, ánh mắt sắc bén quét qua hiện trường, nhanh chóng đánh giá toàn bộ tình hình trước mắt.
 
Lam Nhiên đứng bên cạnh, trông thấy rõ ràng hành động thân mật quá mức kia của Tạ Cố Thương và Tề Du, đáy mắt hơi ngạc nhiên. 
 
Con nhóc này vậy mà lại để người khác chạm vào người mình dễ dàng đến thế?
 
Trong lòng cậu cảm thấy rất khó hiểu. Nhưng thay vì thắc mắc, cậu quyết định đấm một cú mạnh bạo vào mặt gã đàn ông người Hàn kia, tránh việc phải tiếp tục giữ tay khống chế hắn. 
 
Dù sao đánh vẫn thoải mái hơn là giữ người.
  
Gã đàn ông kia bị Lam Nhiên ra tay thô bạo, chưa kịp gầm lên chửi rủa thì ánh mắt vừa nhìn thấy bóng dáng Tạ Cố Thương, lập tức cả người run rẩy, mặt tái nhợt như giấy, hoảng loạn cúi đầu xuống thật thấp, giọng nói run run:
 
“Ngài... Ngài Tạ...”
 
Tạ Cố Thương lạnh nhạt đảo mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt hổ phách vốn sâu thẳm giờ đây càng trở nên lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình. Không buồn đáp lời thuộc hạ, nên Phó Tư Dạ đã lên tiếng giúp hắn, còn hắn chỉ thong dong quay sang quan sát Tề Du:
 
“Tề tiểu thư thứ lỗi, người này là đại diện quản lý một trong các công ty quân sự tư nhân của chúng tôi tại khu vực Trung Đông. Xem ra tôi quản giáo không nghiêm, mới để hắn gây ra chuyện thất lễ như vậy.”
 
“Cậu nhớ quản lại hắn.”
 
“Đã rõ.” Phó Tư Dạ đáp lời Tạ Cố Thương, mắt đảo qua bàn tay của lão đại mình mà lòng thầm thở dài.
 
Làm tình địch với lão đại có bị tính là phản bội không? 
 
Bàn tay đang giữ lấy cổ tay Tề Du lúc này mới chậm rãi buông ra, động tác thập phần nhẹ nhàng, tựa hồ như không nỡ rời xa.
  
Nhưng ngay giây phút vừa được tự do, Tề Du nhanh như chớp, xoay người, con dao trong tay lập tức vung lên cao không chút do dự. Lưỡi dao sáng loáng sắc lạnh trong tích tắc đã dừng lại, mũi dao cách mắt Tạ Cố Thương chưa đầy một tấc, chỉ cần cô dùng thêm chút lực nữa, con mắt đẹp đẽ kia của hắn sẽ lập tức bị phế bỏ.
 
Khung cảnh xung quanh lại một lần nữa lặng như tờ, không khí như bị hút cạn khỏi không gian, từng hơi thở đều trở nên dè dặt, khó khăn. Nhưng điều kỳ lạ chính là, dù mũi dao sắc bén đang chĩa thẳng vào mắt, Tạ Cố Thương lại chẳng hề có ý định né tránh. Hắn vẫn điềm nhiên đứng yên tại chỗ, vẻ mặt trầm tĩnh, khóe môi thậm chí còn cong lên đầy vẻ thích thú.
 
Dường như hắn chắc chắn rằng, cô tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm xuống tay.
  
Phía sau hắn, Phó Tư Dạ lập tức bước lên một bước, bàn tay giơ sẵn lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ngăn cản nguy hiểm xảy ra với chủ nhân của mình. 
 
Đối diện với người đàn ông bá đạo đang đứng trước mặt, Tề Du vẫn lạnh lùng cao ngạo, khí chất như hoa tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, lạnh giá đến cực độ nhưng lại khiến người ta không cách nào rời mắt. Đôi mắt xanh đen sâu thẳm của cô ánh lên vẻ sắc bén bức người, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh nhạt đầy chế giễu, nhẹ nhàng mở miệng nói từng chữ:
 
“Ngài Tạ, nếu anh còn nhìn tôi với ánh mắt đó thêm một lần nữa, tôi sẽ đâm mù hai con mắt của anh.”
 
Giọng nói cô nhẹ như lông hồng, nhưng cũng chính sự nhẹ nhàng đó lại khiến người nghe sởn tóc gáy. Bởi lời cô nói ra tuyệt đối không phải lời nói đùa. Cô gái này trước giờ luôn nói được làm được, tuyệt nhiên không có nửa phần hư ngôn.
 
Lam Nhiên đứng bên cạnh, vốn đang vô cùng ung dung nhàn nhã xem kịch vui, nghe Tề Du lạnh giọng cảnh cáo như vậy thì không khỏi cong môi gật gù hài lòng. 

 

Đây đây, phải như vậy mới đúng là tiểu nha đầu Tề Du chứ. Suýt chút nữa cậu còn tưởng cô bị ma nữ mê trai nào đó đoạt mất hồn phách rồi, khiến cậu có chút “thất kinh hồn vía.”

 

Ngược lại, Tạ Cố Thương nghe xong lời cảnh cáo đầy tính uy hiếp này, sắc mặt vẫn không hề đổi sắc, đáy mắt hổ phách thậm chí còn thêm phần hứng thú. Hắn khẽ cong môi cười nhạt, ánh mắt thoáng qua cổ tay trắng ngần của cô gái nhỏ, giọng nói trầm thấp thong thả vang lên đầy ý vị quan tâm nhưng xen lẫn vài phần khiêu khích:

 

“Cổ tay vừa bị thương không lâu, vẫn nên cẩn thận một chút, tránh dùng lực nhiều.”

 

Lời hắn nói tựa như đang quan tâm, nhưng ngữ khí lại phảng phất mùi nguy hiểm chết người, khiến người nghe vừa cảm thấy như lời thân mật, lại vừa giống như lời châm chọc khiêu khích tinh tế.

 

Tề Du cau mày, hỏi: “Làm sao anh biết?” 

 

“Biết việc gì? Về việc cô bị thương trên chuyến bay hay chuyện chuyến bay của cô có người khác đột nhập.” Tạ Cố Thương nghiêng đầu nhìn trực diện cô.

 

“Ai nói cho anh biết?”

 

“Đại sứ Lý, anh ta thật sự lo cho cô lắm đấy.”

 

Tề Du lúc này mới chậm rãi hạ tay xuống, cổ tay nhỏ nhắn khẽ lật nhẹ một cái, con dao lập tức bay thẳng về phía bàn baccarat gần đó, cắm sâu vào mặt bàn gỗ một cách hoàn mỹ, không chút dư thừa. Động tác vừa ung dung, vừa tùy ý lại cực kỳ tao nhã.

 

Tạ Cố Thương chứng kiến cảnh tượng ấy, khóe môi khẽ cong lên một chút, ánh mắt hiện rõ sự tán thưởng, như thể hắn đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nhất trên đời. Nhưng chỉ vài giây sau, đáy mắt hắn đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ thâm sâu khó đoán vốn có.

 

“Nhiều chuyện.”

 

“Cô nói Đại sứ Lý?”

eyJpdiI6InRJMEhpRnNtUUVXWVNuSW1YSUJoQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ0gzbm1jd2lwVmk0N2VGbVwvZUV2V0hwQTIzaktIUDNHOXV1eDFRNmluZTNLUGFYcjl5S0M4dm5qamZaVlF6VDhcL2Q3YmU5NFJPY2dVNGNmSEM2RncyQT09IiwibWFjIjoiZTJkNjAyYTZhNTU1NWY4ZDZiZmRkMmE3NDZmYWFkZjdmYTMyZDJiYWM3ODdjM2JmNWU1YzA1Mjc4OWY2M2QzNSJ9
eyJpdiI6IjNMMVpPMWZxVEV6RVlOZDQxUnBDMlE9PSIsInZhbHVlIjoiZktFUlZHNml3NG92VVNYMVBSNXByVVwvMjh0eGRzRHdJckp2d1EyVDVLVFpaVmNEMm1SWUV2RGRQWXlSVnAwRWZUVkMwMVZkS21DUGpDNGNcLzlBRTU0QURiWU1NTTlZZTRkb2xRODBIMXJ3RHhtXC9YYTZMdSt1SzRLeG43bVEycEsiLCJtYWMiOiI3Y2M2OWIyY2UxNGI1NTUwZTA0MDFlZWZiODc4M2JmMmJhODE5ZDE2YTFmZThiOTM2NmNkZjAzZTk3N2UyMDI5In0=

 

Ads
';
Advertisement