Hoàn thành xong hành động mang tính cảnh cáo vừa rồi, Tề Du nhẹ nhàng lùi về phía sau vài bước, khéo léo kéo giãn khoảng cách với Tạ Cố Thương. Vẻ mặt thanh tú không gợn sóng, lại càng thêm lãnh đạm xa cách, tựa như muốn nói rõ rằng, vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc vô tình tiếp xúc mà thôi.
Lúc này, Tạ Cố Thương mới có thể nhìn thấy toàn diện dung mạo hoàn chỉnh của cô gái trước mặt.
Hoàn toàn khác biệt với hai phong cách hắn từng chứng kiến trong đêm hôm ấy tại nước Pháp, hôm nay Tề Du khoác trên người bộ váy trắng thuần khiết, nhẹ nhàng tựa như đóa hoa tuyết đầu mùa vừa rơi xuống nhân gian, vừa tinh khôi vừa thanh thoát. Dáng váy ngắn bồng bềnh, thân trên được thiết kế ôm sát, tôn trọn vòng eo nhỏ nhắn thon gọn của cô. Tà váy bằng chất liệu voan mềm mại rũ xuống, mỗi bước chân cô đi đều như làn mây trắng bay lượn, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Đôi chân thon dài được bao phủ bởi lớp tất trắng mỏng tinh khôi, cùng đôi giày cao gót bản lớn thanh nhã cùng màu, càng làm nổi bật lên vẻ cao quý, sang trọng nhưng vẫn mang theo vài phần ngọt ngào, trẻ trung. Từng bước di chuyển của cô đều khiến lòng người say đắm, ánh mắt không sao rời khỏi.
Mái tóc dài như tơ lụa được thả xuống nhẹ nhàng phía sau lưng, điểm xuyết bằng chiếc kẹp đá quý lấp lánh ở một bên, vài sợi tóc nhỏ buông hờ hai bên gương mặt trắng nõn thanh tú, càng làm nổi bật thêm dung nhan kiều diễm trời sinh. Đôi mắt cô vốn lãnh đạm hờ hững, lúc này lại có thêm chút phiền lòng cùng khó chịu rõ ràng khi nhìn về phía hắn.
Khí chất lúc này của Tề Du thật sự quá mức đặc biệt: một chút cao ngạo, một chút lạnh lùng, lại có chút gì đó tinh nghịch và ngọt ngào, như một viên minh châu quý giá hiếm có giữa biển người xa hoa, phù phiếm. Cô đứng ở nơi nào, nơi đó lập tức trở thành tâm điểm sáng chói khiến người ta không thể không chú ý tới.
Chỉ có điều, sự thật về bộ trang phục kiều diễm này của Tề Du, chính là từ bàn tay khéo léo của Lam Tịch Dao mà ra. Ban đầu, Tề Du vốn chỉ muốn giúp Tịch Dao ăn diện thật xinh đẹp, hòng thúc đẩy kế hoạch tác hợp giữa cô và anh trai mình. Ai ngờ được rằng, Tịch Dao cũng không hề dễ bị lừa gạt, cô nhất quyết yêu cầu Tề Du phải cùng mình thay trang phục và trang điểm, nếu không, cô sẽ kiên quyết không đồng ý với đề nghị của Tề Du.
Kết quả là, thiên kim tiểu thư nổi danh khó chiều của Tề gia, bình sinh chưa từng chịu khuất phục trước ai, lần này lại bất đắc dĩ mà phải chấp nhận “biến hình” thành thiếu nữ ngọt ngào thanh thuần như bây giờ. Tất cả cũng chỉ vì đại nghiệp tình yêu của người anh trai ngốc nghếch kia, cô mới phải hy sinh hình tượng lãnh đạm lạnh lùng bao lâu nay xây dựng của mình.
Lam Nhiên lúc này ung dung huýt sáo một tiếng, phá vỡ không khí im lặng:
“Tiểu Du, không tệ nha, vừa rồi thật sự rất ngầu đấy.”
Tề Du liếc mắt nhìn anh, không nói một lời, khóe môi hơi nhếch lên như có như không. Lam Nhiên chỉ cười cười, hai tay giơ lên đầu hàng, không nói gì thêm nữa.
Nhìn ánh mắt sâu thẳm, khó dò kia của Tạ Cố Thương đang chăm chú đặt lên người mình, Tề Du không khỏi cau mày, khó chịu hỏi:
“Ngài Tạ, anh không tin tôi thật sự đâm thủng hai mắt của anh đúng không?”
Tạ Cố Thương nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đáy mắt hổ phách càng thêm sâu thẳm, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ:
“Cũng đâu phải lỗi của tôi, tôi cũng là nạn nhân của cái đẹp mà?”
Hắn vừa nói vừa thong thả bước tới gần cô thêm một chút, vẻ mặt không hề có nửa điểm lo lắng hay kiêng dè.
Tề Du khẽ nâng cằm, ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhưng thanh âm lại mang thêm chút châm chọc sắc bén:
“Ngài Tạ, lời khen của anh khiến tôi thật sự không dám nhận. Nhưng nếu muốn trừng phạt thuộc hạ của mình, thì làm nhanh lên một chút, tôi thật sự không có thời gian đứng đây nghe anh nói những lời vô nghĩa này.”
Ánh mắt hắn thoáng qua một tia thú vị, khóe môi càng cong lên rõ rệt:
“Tề tiểu thư thật nóng vội, được rồi, cô đã nói vậy, tôi đương nhiên phải làm theo rồi.”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng quay đầu về phía Phó Tư Dạ, giọng nói trầm ổn đầy uy nghiêm lạnh lùng ra lệnh:
“Phế bỏ tứ chi của hắn, ném về lại Trung Đông, vị trí quản lý ở khu vực Uzbekistan đưa cho người khác đi.”
Lời nói lạnh lùng dứt khoát, không chút do dự, khiến toàn bộ những người xung quanh hít sâu một hơi khí lạnh.
Phó Tư Dạ nghe lệnh, nhanh chóng cúi đầu nhận chỉ thị:
“Thuộc hạ rõ rồi.”
“À, còn nữa.” Hắn hơi ngừng lại một chút, đáy mắt hổ phách lướt qua tia sáng khát máu. Hắn từ tốn quay sang phía gã thuộc hạ người Hàn kia, lạnh giọng nói ngắn gọn bằng tiếng Nga:
“Rút lưỡi của hắn, nãy giờ hắn hơi ồn ào.”
Gã đàn ông nghe xong câu đó lập tức mặt xám như tro tàn, toàn thân run lên bần bật, hai chân nhũn ra không còn chút sức lực, ngã xuống nền đá cẩm thạch lạnh buốt. Lời nói của Tạ Cố Thương vốn rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như bản án tử hình đóng dấu lên sinh mệnh hắn.
Phó Tư Dạ chỉ cúi đầu cung kính nhận lệnh, ánh mắt tuyệt nhiên không chút cảm xúc. Sau đó lập tức ra hiệu cho thuộc hạ bên cạnh, rất nhanh chóng và trầm lặng, đem gã đàn ông người Hàn kia lôi đi trong tiếng van xin hoảng sợ tuyệt vọng vang vọng khắp sảnh lớn. Đám khách chơi xung quanh nhìn cảnh này, đều tự giác quay mặt đi, giả vờ như không thấy.
Sự việc vừa kết thúc, đại sảnh casino lại nhanh chóng lấy lại bầu không khí náo nhiệt xa hoa vốn có, dường như chẳng ai muốn nhắc lại chuyện vừa xảy ra.
Tạ Cố Thương nhàn nhạt quay trở lại nhìn Tề Du, ý cười sâu xa:
“Không biết cách xử trí này của tôi, Tề tiểu thư đã vừa lòng hay chưa?”
Tề Du hờ hững liếc hắn một cái, giọng điệu lãnh đạm:
“Chuyện nội bộ của anh, đâu cần hỏi tôi.”
“Tiểu thư.”
Một giọng nói trầm ổn cung kính vang lên phía sau lưng. Tề Du thoáng xoay người, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại khi nhận ra thân ảnh quen thuộc vừa đến:
“Ngân Hồ, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi.”
Người thuộc hạ đi theo cô nãy giờ vừa thấy tiểu thư tiến về nơi xảy ra náo loạn liền hoảng hốt, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Ngân Hồ thông báo, bởi ai cũng rõ tính khí tiểu thư nhà họ—từ nhỏ đã giống hệt lão đại, rất ghét dài dòng, càng ghét lời thừa thãi, chỉ thích trực tiếp động thủ. Án tử treo lơ lửng trên đầu kẻ gây chuyện kia chắc chắn là điều không thể tránh khỏi. Ai ngờ khi tới nơi, lại không thấy chút vết máu nào.
Chẳng lẽ dọn dẹp lẹ đến mức đó sao?
Ngân Hồ lập tức cúi đầu, ánh mắt đầy vẻ cung kính, giọng nói mạnh mẽ nghiêm nghị vang lên:
“Thuộc hạ vừa xử lý xong chút chuyện, xin tiểu thư tha tội vì đã để cô chờ lâu.”
Tề Du hờ hững liếc mắt, thần thái điềm tĩnh, trong thanh âm mơ hồ mang theo một chút trách cứ:
“Vừa rồi trong Casino có người làm loạn, anh trông chừng kiểu này sao?”
Sắc mặt Ngân Hồ lập tức trầm xuống, ánh mắt thoáng qua một tia hổ thẹn, lập tức cúi đầu sâu hơn nữa, ngữ khí chứa đựng ý nhận lỗi rõ ràng:
“Là lỗi của thuộc hạ sơ suất, xin tiểu thư yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối không để chuyện tương tự tái diễn thêm lần nào nữa.”
Tề Du lạnh nhạt gật đầu, đáy mắt như phủ một tầng sương, đang định quay người rời đi thì thanh âm trầm thấp dễ nghe của Tạ Cố Thương một lần nữa vang lên bên tai cô:
“Tề tiểu thư, cô có thể dành chút thời gian nói chuyện với tôi không?”
Bước chân cô thoáng dừng lại, nhưng không hề quay đầu, giọng điệu không nóng không lạnh vang lên:
“Tôi và anh, có chuyện gì để nói sao?”
“Về chuyện đám người đã liên lạc với tôi, chẳng lẽ Tề tiểu thư thật sự không muốn nghe?”
Một câu nói này vừa dứt, đôi mắt xanh đen của Tề Du lập tức lướt qua một tia âm trầm thâm thúy khó dò. Cô im lặng vài giây, như đang suy tính điều gì.
Lam Nhiên đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, quan sát cảnh tượng đầy ám muội này từ nãy đến giờ thì không khỏi cong môi cười đầy thích thú, cố ý cất giọng chế nhạo:
“Này này, hai người có cần đứng đây dùng ánh mắt đấu nhau nữa không vậy? Sòng bạc này đông người quá, hai người muốn phát cẩu lương thì tìm chỗ nào riêng tư hơn một chút đi chứ?”
Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng của Tề Du quay sang nhìn chằm chằm vào Lam Nhiên, khiến cậu lập tức ngậm miệng, giả vờ ngó đi chỗ khác, thầm nghĩ.
Con người ta tốt bụng nhắc nhở, vậy mà còn bị em nhìn bằng ánh mắt muốn giết người thế kia, đúng là làm người tốt chẳng dễ chút nào...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất