Tề Du mặc kệ Lam Nhiên, quay sang Ngân Hồ, hỏi:
“Hiện giờ khu vực lounge đông người không?”
Ngân Hồ lập tức cung kính đáp lời:
“Hiện thì không đông lắm, vẫn còn phòng trống.”
“Anh đi sắp xếp đi.” Tề Du vừa nói, vừa nhẹ nhàng liếc mắt về phía Tạ Cố Thương. Hắn nhìn cô, đôi môi đẹp như khẽ cong lên một đường cong rất nhỏ, đầy hàm ý vị. Cô hắng giọng, bổ sung thêm một câu, giọng điệu lạnh nhạt nhưng đầy lễ độ: “Mời ngài Tạ lên đó trước đi.”
Trong lòng cô không ngừng lạnh giọng thầm nghĩ.
Nếu không phải vì cần lấy thông tin từ anh, anh nghĩ tôi sẽ lịch sự với anh thế này sao?
Ngân Hồ hơi khựng lại một giây, nhưng rất nhanh liền cúi đầu nhận lệnh:
“Vâng, tiểu thư.”
Sau đó quay sang Tạ Cố Thương, giọng nói mạnh mẽ lễ độ vang lên:
“Ngài Tạ, mời ngài theo tôi.”
Tiểu thư đã ngỏ ý, tức cũng là khách quý. Vẫn nên giữ lễ một chút.
Tạ Cố Thương chậm rãi liếc mắt nhìn Tề Du, ánh mắt thâm sâu như muốn xuyên thấu linh hồn cô, nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt đầy hàm ý không nói rõ được thành lời. Sau đó hắn lại quay lưng, thong dong rời khỏi đại sảnh. Phó Tư Dạ cung kính bước theo sát phía sau Tạ Cố Thương, lúc đi ngang qua Tề Du còn cố tình thấp giọng nói nhỏ, giọng điệu vô cùng vui vẻ thân thiện, mang theo chút ngả ngớn quen thuộc:
“Tề tiểu thư, tôi lên trước chờ cô nha.”
Ai ngờ, tiếng ho khan nhàn nhạt đầy ý cảnh cáo của Tạ Cố Thương ngay lập tức vang lên, khiến Phó Tư Dạ lập tức đứng thẳng lưng, không dám nói thêm một chữ nào nữa, vội vàng đi theo sau hắn rời khỏi đó.
Tề Du nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, ánh mắt trong khoảnh khắc lại có chút sâu xa khó tả, nhưng rất nhanh đã tan biến, khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Lam Nhiên ở bên cạnh thấy cảnh đó, cười nhẹ, nghiêng đầu nói với cô bằng giọng đùa cợt quen thuộc:
“Xem ra người đàn ông họ Tạ kia cũng thật biết cách gây ấn tượng đấy. Có điều hình như Tiểu Du của chúng ta chẳng thích hắn chút nào thì phải.”
Tề Du nhìn Lam Nhiên, đáp một câu:
“Thế anh cảm thấy em nên thích hắn à?”
Lam Nhiên bật cười, lập tức đưa hai tay lên làm động tác cầu nguyện:
“Anh nào dám. Em thích ai, người đó chỉ có thể thắp nhang cầu phúc thôi.”
“Nhưng mà, thật không ngờ em cũng có ngày bị người ta làm cho dao động ha. Ngài Tạ này thật sự không đơn giản.”
Tề Du liếc mắt nhìn anh một cái, giọng nói mềm mại nhưng như đao phong chém xuống:
“Anh nói nhiều thêm một câu nữa, em đảm bảo, sẽ khiến anh dao động đến mức đi không nổi luôn đấy.”
Lam Nhiên nghe xong, toàn thân nổi đầy gai ốc, lập tức giơ hai tay đầu hàng, liên tục lui về phía sau:
“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì. Thật đúng là đáng sợ mà…”
Trong không gian sang trọng của khu lounge nằm sâu bên trong Bellagio xa hoa bậc nhất Las Vegas, từng mảng ánh sáng dịu dàng rọi xuống từ dãy đèn chùm tinh xảo trên trần, phản chiếu lên bức tường được phủ lụa xám ánh bạc, toát lên vẻ yên tĩnh và riêng tư như thể tách biệt hoàn toàn khỏi sự huyên náo ngoài kia.
Tạ Cố Thương ngồi một mình trên chiếc sofa cao cấp bọc da màu nâu tro, dáng người thẳng tắp, thần sắc trầm ổn đến mức khiến người đối diện có cảm giác như hắn có thể ngồi bất động hàng giờ chỉ để chờ một người. Đôi chân dài bắt chéo, ngón tay thon dài nhè nhẹ gõ lên tay vịn, động tác nhàn nhã mà ung dung, như thể mọi sự đều nằm trong tính toán của hắn. Đôi mắt hổ phách sâu thẳm hơi cụp xuống, ánh nhìn mơ hồ nhưng lại mang theo một loại khí tức khiến người ta không dám đến gần.
Ngoài cửa, Phó Tư Dạ và Ngân Hồ mỗi người một bên canh giữ. Ánh mắt của Ngân Hồ bình thản không gợn sóng, từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ giữ đúng chức trách được giao. Nhưng Phó Tư Dạ thì khác, từ lúc đứng chờ đến giờ, gã đã ngó nghiêng không biết bao nhiêu lần, cứ như thể có gì đó trong lòng gãi không tới ngứa. Mắt cứ liếc mãi về phía hành lang.
Cho đến khi bóng dáng thon thả của Tề Du chầm chậm hiện ra cuối lối đi, từng bước chân mang theo âm hưởng vững vàng như tiếng trống đánh nhịp trong lòng gã. Chiếc váy trắng tinh khôi lay động theo từng nhịp bước, như một làn gió nhẹ vừa lướt qua, khiến cả không gian bỗng chốc như ngừng thở.
Gã lén dòm phía sau cô.
Không thấy ai.
Phó Tư Dạ nghiêng người ghé lại khi cô còn cách vài bước:
“Ơ? Lam thiếu gia không đi cùng cô sao?”
Tề Du nhướn nhẹ mày, vai nhún một cái.
“Anh ấy bận rồi.”
Giọng điệu nhàn nhạt không gợn sóng, nhưng đôi môi mím khẽ một cái, dường như cảm xúc sau cùng còn để lại chút gì đó trào phúng chưa nói ra.
Bên ngoài sòng bạc xa hoa, màn đêm Las Vegas tỏa ra vẻ mê hoặc lấp lánh với những tấm biển neon rực rỡ, tiếng xe cộ ồn ào kết hợp cùng những bước chân vội vàng như không muốn để lỡ bất kỳ giây phút phù phiếm nào. Trong khung cảnh phồn hoa hỗn loạn ấy, Lam Nhiên với dáng người cao ráo, gương mặt phong nhã, tùy tiện đút tay vào túi quần, thong thả bước đi trên nền đá hoa cương phản chiếu ánh đèn đường xanh đỏ.
Cậu khẽ nhíu mày, bất chợt ngửa đầu hắt hơi một cái:
“Ắt xì!”
Đứa nào đang nói xấu sau lưng ông đây.
Khóe miệng khẽ cong lên, nửa như tự giễu chính mình, nửa như đang suy nghĩ điều gì đó không thể nói thành lời. Cậu dừng chân, quay đầu nhìn lên tòa nhà Bellagio vĩ đại phía sau—nơi tấp nập người lui tới, cũng là nơi cậu vừa rời đi
Nghĩ đến cảnh Tề Thiên Vũ và Lam Tịch Dao chắc chắn đã có tiến triển, Lam Nhiên lại tủm tỉm cười. Đôi mắt thoáng hiện nét gian xảo tinh nghịch của một người nắm bắt được “chân lý” tình cảm.
Nếu Tề Thiên Vũ đã ăn thịt con thỏ nhà tôi, vậy tôi cũng để một con sói khác ăn thịt con thỏ nhà anh ấy.
Rồi bỗng nhiên, cậu đứng khựng lại, như sực nhớ ra điều gì đó.
Khoan đã… Tề Du… Đâu phải con thỏ? Con bé ấy rõ ràng là khủng long T-Rex chính hiệu…
Lam Nhiên rùng mình một cái, không biết vì cơn gió đêm lạnh vừa thoảng qua hay do ý nghĩ vừa rồi của cậu khiến tim đập nhanh hơn.
Vậy chẳng phải mình đang tiếp tay giết người sao?
Trong khoảnh khắc, cậu tưởng tượng đến cảnh Tạ Cố Thương chạm trán với “khủng long Tề Du”, bèn bất giác lắc đầu, thầm nguyện Chúa phù hộ cho gã đàn ông kia sống sót qua đêm nay.
Bước chân dừng tại chỗ, cậu nhìn thấy chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn trước đó. Bên trong ánh đèn xe hơi phản chiếu nhàn nhạt, hắt lên gương mặt đầy chờ mong của một người phụ nữ quyến rũ. Nụ cười nơi khóe miệng Lam Nhiên càng thêm đậm, đầy vẻ phong lưu quen thuộc.
Cậu mở cửa xe, ngồi vào ghế sau. Hương nước hoa nồng nàn của đối phương lập tức xộc vào cánh mũi, tiếng động nhỏ vang lên như dấu hiệu cho một cơn cuồng phong ân ái sắp trỗi dậy.
“Nhiên~ người ta chờ anh rất lâu rồi đó.”
Giọng nói ỏn ẻn vang lên, mùi hương son phấn đi cùng thân hình nóng bỏng đang khẽ áp sát vào ngực cậu. Đôi mắt người phụ nữ ẩn chứa sự mê hoặc đầy cám dỗ.
Lam Nhiên phì cười, ung dung nới lỏng cà-vạt, tay vòng qua ôm lấy vòng eo thon:
“Baby, xin lỗi, có chút chuyện phải giải quyết. Giờ anh bù cho em nhé.”
Cô nàng hờn dỗi vẽ một vòng lên vạt áo cậu, tay còn lại ghì chặt bờ vai nam nhân, cơ thể nóng bỏng không ngừng cọ xát vào ngực Lam Nhiên:
“Nhưng sao không vào đây mà phải đi chỗ khác vậy?”
Bellagio là nơi sang trọng bậc nhất ở Mỹ, ai lại chẳng muốn có một đêm ở đây.
Cậu không đáp ngay, chỉ vỗ vào bờ mông căng tròn của cô khiến cô rên khẽ, mặt càng thêm ửng hồng.
“Trong ấy có khủng long đang ngự trị, đáng sợ lắm.” Cậu làu bàu, giọng điệu như nửa thật nửa đùa.
“Khủng long?” Người phụ nữ thoáng ngẩn ra, đôi mắt chớp chớp mang theo chút ngây ngô. “Anh mà cũng biết sợ sao?”
Lam Nhiên nghe vậy chỉ mỉm cười, đuôi mắt lóe lên ý giễu cợt.
“Anh không sợ ai, nhưng với khủng long kia thì thật sự phải né.”
2
Người phụ nữ nóng bỏng lại nhõng nhẽo, hai tay vòng qua cổ cậu mà bĩu môi, nói:
“Hay anh có người phụ nữ nào khác trong đó nên không dẫn em vào? Có đẹp hơn em không?”
Lam Nhiên nghe xong, cậu cười khẩy đầy mỉa mai với câu hỏi vừa rồi. Đưa tay nâng cằm đối phương đối diện với mình, ngón cái của cậu miết mạnh một cách không thương tiếc lên đôi môi đỏ mọng vì son.
“Baby, em không xứng để được so sánh với người trong đấy đâu.”
“Biết rõ vị trí của mình, phải ngoan thì mới được thưởng. Hiểu không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất