Chương 766: Cập bến đảo Thiên Luân
"Hắn chưa chết đâu, chỉ là biến mất mười nghìn năm thôi!", Mục Vỹ thở một hơi rồi nói: "Tứ đại hộ pháp năm xưa là chiến hữu vào sinh ra tử với hắn, đương nhiên họ không tin, cũng không muốn tin hắn đã chết!"
"Không ngờ ngươi biết cả tứ đại hộ pháp, ghê đấy!"
"Ta cũng không nghĩ cô biết Vỹ Minh, như nhau thôi!"
Bảo Linh Nhi cười nói: "Xưa giờ Thiên Bảo Các ta rất nhạy thông tin mà. Một trong tứ đại hộ pháp của Vỹ Minh là Chu Tước đã từng đến tiểu thế giới Tam Thiên tìm kiếm Mục Vỹ một cách điên cuồng. Sau này thì có một nam tử tên Tạ Thanh cũng hỏi thăm khắp nơi, mười nghìn năm qua không biết đến đây mấy lần!"
"Buồn cười nhất là cái tên Mục Vỹ hễ xuất hiện là dấy lên một trận sóng gió trong tiểu thế giới Tam Thiên, mười nghìn năm qua đều như thế. Thiên tài lạ mặt nào xuất hiện là bị bí mật bắt đi xác thực ngay".
"Vậy cô có biết hiện giờ Vỹ Minh thế nào rồi không?"
Bảo Linh Nhi nhìn Mục Vỹ, cười duyên dáng: "Ngươi ngốc à? Chỉ khi bước vào Tiên Cảnh mới có thể đặt chân lên đại thế giới Vạn Thiên, ngoài ra không còn cách nào đâu. Mười nghìn năm qua chỉ có người của Vỹ Minh tới đó, ai dám hỏi họ đại thế giới Vạn Thiên thế nào?"
Mục Vỹ cười lúng túng, thấy mình đường đột quá rồi.
"Mà thôi, ngươi cũng đừng khoác lác mình là Mục Vỹ hoài nữa. Người của núi Huyền Không mà nghe được là có khi giết ngươi tại chỗ luôn đấy!"
"Tại sao?"
"Nhìn ngươi kìa, đầu óc đâu cả rồi?"
Bảo Linh Nhi cười khì: "Huyết Tôn là huynh đệ trải qua bao trận chiến cùng Vỹ tôn giả nhưng không muốn vào đại thế giới Vạn Thiên. Ngài ấy chết trong tay bọn núi Huyền Không, nếu chúng phát hiện ở tiểu thế giới Tam Thiên rằng Vỹ tôn giả không chết thì sẽ băm ngài ấy ra làm trăm mảnh chứ gì nữa?"
Điều này nằm ngoài dự đoán của Mục Vỹ.
Chắc chắn núi Huyền Không được lực lượng hùng mạnh nào đó ở đại thế giới Vạn Thiên hậu thuẫn mới dám giết Huyết Kiêu.
Nhưng đã mười nghìn năm trôi qua, không biết Vỹ Minh ra sao rồi?
Huynh đệ hồi đó của hắn có sống bình an không?
Nhất là Tạ Thanh, y là thần thú nên vốn đã kiêu căng ngạo mạn, chỉ nghe mỗi lời hắn, người khác nói gì cũng mặc kệ. Liệu y có gặp bất trắc gì không?
Vừa nghĩ đến đây, tâm trạng Mục Vỹ trở nên não nề.
"Tự nhiên nói nhiều với ngươi làm gì. Mấy tin này mà đem bán là được nhiều Linh Tinh lắm đấy, cực kỳ đáng tiền!"
Bảo Linh Nhi nói một cách dí dỏm: "Thấy ngươi tự tin quá nên ta giao nhiệm vụ này cho ngươi đấy. Ngươi nhất định phải thắng!"
"Đừng lo!"
Bình tĩnh trở lại, Mục Vỹ mỉm cười trả lời: "Ba đảo lớn mời tất cả mọi người trong mười hai hải đảo đến xem cuộc chiến, đặt cược luôn rồi, ta thấy bọn kia thà thua còn hơn là đổi ý".
"Bọn hắn định giở chiêu trò gì ấy hả? Người của những đảo khác còn sống sờ sờ ra đó, ba trận chúng ta thắng cả ba thì họ sẽ càng tin phục hơn thôi".
"Đảo Thiên Luân, đảo Bà La, đảo Quỷ Khô có mạnh đến đâu cũng không thể nào chiếm nổi hơn sáu mươi đảo, quyết định thay họ được. Nếu không thì Nam Hải hiện nay đã là ba đảo chứ không phải bảy mươi hai đảo rồi!"
"Não về rồi nên thông minh phết nhỉ!"
Bảo Linh Nhi nở nụ cười tươi rói với Mục Vỹ.
Cô ấy đã tin tưởng hắn từ lúc nào không hay.
Sự tin tưởng này không được tạo ra từ bất kỳ lợi ích và quan hệ nào, mà chỉ đơn giản là muốn tin từ tận đáy lòng.
"Giao cuộc thi đấu cho ngươi đấy, cơ mà nếu ngươi thua thì coi chừng ta!"
"Yên tâm, thua rồi ta sẽ cao chạy xa bay ngay lập tức để cô không tìm được ta!"
"Ngươi dám!"
Trong lúc hai người cười đùa, con thuyền đã tiến vào địa bàn của bảy mươi hai hải đảo.
Dù còn cách đó mười nghìn mét, sương mù còn trĩu nặng che mờ trước mắt, họ vẫn có thể thấy bảy mươi hai hòn đảo tráng lệ đứng sừng sững đằng kia.
Mỗi một hòn đảo đều cao đến hàng chục nghìn mét.
Có một đảo được trên hai mươi hòn đảo bao quanh hình thành một khu vực riêng biệt.
Lộng lẫy nhất là ngôi sao sáng của bảy mươi hai hải đảo - đảo Thiên Luân!
Hòn đảo chính của đảo Thiên Luân cao khoảng mấy chục nghìn mét, đâm thẳng vào mây xanh, không ai thấy rõ mặt trên của nó thế nào.
Xung quanh nó là những hòn đảo với kích thước không đồng nhất.
Diện tích của hòn đảo này phải ước tính bằng hàng vạn cây số.
Lúc này, có thể thấy những con thuyền đậu tại hải cảng đang bốc dỡ hàng hóa xuống.
Đối với vùng biển phía nam, thuyền là phương tiện giao thông thông dụng nhất nên kỹ thuật đóng thuyền tại bảy mươi hai hải đảo rất phát triển.
Đoàn người Thiên Bảo Các trú đóng tại bảy mươi hai hải đảo đã đứng chờ ở bờ biển từ lâu.
Người đứng đầu đội ngũ đang trông ngóng thuyền cập bến. Ông ta có mái tóc hoa râm, một tay quấn băng, khuôn mặt thì nhợt nhạt.
"Nhuế Cam đại sư, ông vẫn chưa bình phục, sao lại ra đây đích thân tiếp đón ta chứ!"
Sau khi xuống thuyền, Bảo Linh Nhi lập tức lại gần ông lão hỏi han.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất