Chương 767: Cậy thế khinh người
"Xin thiếu các chủ thứ tội!"
Ngờ đâu ông lão vừa thấy Bảo Linh Nhi đã quỳ phịch xuống, nói trong tủi nhục: "Lão biết cá cược của thiếu các chủ rồi. Nếu lão không chủ quan đến nỗi trúng kế của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các thì bây giờ đã có thể tham gia trận luyện khí rồi. Thật đáng hận! Lão sơ ý quá!"
"Xin Nhuế Cam đại sư đứng dậy!"
Bảo Linh Nhi vội vàng đỡ ông ấy dậy rồi gượng cười: "Việc này không trách đại sư được, do bọn Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các quỷ quyệt quá thôi, ta cũng bị chúng chơi một vố rồi còn gì?"
"Nhưng Nhuế Cam đại sư đừng lo gì cả, ta có cách xử lý rồi. Nhuế Cam đại sư đừng tự trách!"
"Thiếu các chủ có cách gì thế ạ?"
"Để sau hẵng nói, giờ phải vận chuyển hàng hóa vào phân hội của Thiên Bảo Các đã!", Bảo Linh Nhi cười nhẹ: "Thứ ta mang đến mới là quan trọng nhất!"
"Vâng!"
Nhuế Cam gật đầu rồi nhanh chóng phái người kiểm kê hàng hóa.
Nãy giờ Mục Vỹ vẫn im lặng đứng bên cạnh Bảo Linh Nhi.
Nhưng vì giải phóng lực linh hồn nên hắn cảm nhận được vô số cặp mắt trên cảng biển đang nhìn chằm chằm bên này.
E là những ngày tại bảy mươi hai hải đảo của Bảo Linh Nhi sẽ sóng gió lắm đây!
Thiên Bảo Các là một trong ba nhà buôn lớn nhất và cũng là một trong ba lực lượng mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên. Dù cơ sở ở bảy mươi hai hải đảo chỉ là chi nhánh thôi cũng hết sức nguy nga.
Sự nguy nga ấy không chỉ được thể hiện trong vật trang trí và phong cách kiến trúc mà còn được thể hiện trong khí thế của những vị khách đảo Thiên Luân của Thiên Bảo Các.
“Thấy sao nào Mục hộ vệ? Chi nhánh của Thiên Bảo Các ta tại bảy mươi hai hải đảo ổn phết chứ?"
"Ổn lắm!"
Mục Vỹ thản nhiên hỏi: "Bảo tiểu thư, ta hỏi cô, cô có thường xuyên đến bảy mươi hai hải đảo không?"
"Dù gì bảy mươi hai đảo cũng là thị trường tiêu thụ lớn nên hầu như năm nào cũng đi một lần, người phụ trách bên này là đại sư Nhuế Cam. Có điều dạo gần đây, Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các càng lúc càng lộng hành nên số giao dịch được chia của Thiên Bảo Các từ bốn phần mười còn có hai phần mười, bởi vậy ta muốn đến đây phát triển thương mại".
Thiên Bảo Các bị chèn ép đến mức số giao dịch chỉ còn lại hai phần mười, quả thật rất quá đáng.
Chẳng hiểu sao Mục Vỹ cứ thấy có điềm không lành.
Hắn đã thấy bất an ngay khi vừa đến đảo Thiên Luân rồi.
Mục Vỹ không biết lạ ở chỗ nào, nhưng dự cảm không lành ấy cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn.
"Cuộc tranh tài sẽ bắt đầu vào ba ngày sau. Ngươi dùng ba ngày này để chuẩn bị thật kỹ đi, đừng ra ngoài làm gì!"
"Biết rồi!"
Đêm khuya, nhiệt độ trên đảo thấp cực kỳ. Bảo Linh Nhi đang ngủ trong phòng, Mục Vỹ thì ngồi xếp bằng ở phòng ngoài và vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển lần nữa.
Qua gần một tháng tu luyện, hắn đã mò mẫm ra được tầng nghĩa sâu xa trong tầng thứ nhất của Vạn Cổ Huyết Điển rồi.
Suy cho cùng, Huyết Kiêu là huynh đệ của hắn nên hắn hiểu được kha khá về cách trình bày cũng như những chú thích y để lại. Mục Vỹ tin rằng không lâu nữa mình sẽ có thể tiến bước đến tầng thứ hai.
Trong Vạn Cổ Huyết Điển có một số võ kỹ và bí thuật hắn đã đọc hiểu qua rồi nhưng chưa thử thực hiện bao giờ.
"Phù..."
Trong gian phòng yên tĩnh, Mục Vỹ hít thở thật sâu rồi mở mắt.
Hắn vung tay, một khúc gỗ màu xanh hiện ra. Đây là gỗ cây Vạn Hóa. Ngay sau đó, một nhóm lửa, một làn nước đen nhánh cùng một tia chớp chậm rãi hội tụ.
Không lâu sau, một trận pháp nhỏ bé được hình thành trong gian phòng.
Trận pháp này nhẹ nhàng trôi lơ lửng trước cửa phòng ngủ của Bảo Linh Nhi để bảo vệ cô ấy. Ánh sáng yếu ớt phát ra từ nó hoàn toàn bị ánh đèn sáng ngoài đường đêm thanh vắng che đậy.
Đi tới trước gương, Mục Vỹ đưa tay nhéo má. Đường nét trên khuôn mặt thay đổi trong chớp mắt.
Nét mặt hắn trông sắc bén hơn, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là một người nhanh nhẹn, tác phong nghiêm túc.
Sau khi chuẩn bị xong, Mục Vỹ điều chỉnh Kim Đan của mình thành Thủy Đan. Giờ thì không một ai có thể nhận ra hắn nữa.
Mục Vỹ ngụy trang đơn giản rồi rời khỏi Thiên Bảo Các, đi tới đảo Thiên Luân.
Kiếp trước, thời hắn còn ở tiểu thế giới Tam Thiên vẫn chưa có nơi được gọi là bảy mươi hai hải đảo như này. Vùng biển ở Nam Hải có rất nhiều đảo, mỗi người sống phần mình, qua mười nghìn năm phát triển đã tự hình thành lối sống và phong tục tập quán riêng!
Đi trên phố lớn, nhìn cảnh phong tình nơi đất khách, tâm trạng Mục Vỹ bồi hồi quá đỗi.
"Ngươi ăn nói kiểu gì vậy hả! Rõ ràng lúc bọn ta bán Tứ Diệp Thải Liên cho ngươi lá vẫn bốn màu, ngươi tự giết nó chết xong giờ tới đây hỏi tội bọn ta?"
Nhưng Mục Vỹ đang đi thì nghe thấy mấy tiếng cãi cọ.
Không ít người tụ tập trước một cửa hàng tên Thiên Luân Các.
Chưởng quỹ mặc bộ bào phục màu vàng, có khuôn mặt phúc hậu đang tức tối la hét bọn võ giả ở đối diện.
"Thiên Luân Các bọn ta là cửa hàng có tiếng tại đảo Thiên Luân, chi nhánh cũng không ít, ngươi thử hỏi người khác thử bọn ta lừa lọc khách hàng bao giờ chưa! Đừng tưởng các ngươi là người của đảo Huyết Sát thì có thể cậy thế khinh người!"
"Bọn ta cậy thế khinh người?"
Nghe vậy, một thiếu niên đứng trước mấy tay hộ vệ hừ lạnh: "Lúc mua Tứ Diệp Thải Liên bốn màu thật đấy, nhưng sau khi mang về lại chuyển sang một màu, rõ ràng là các ngươi động tay động chân, gài bẫy khách hàng!"
"Tứ Diệp Thải Liên trị giá một triệu Linh Tinh hạ phẩm, còn một màu chỉ mấy chục nghìn, ngươi làm vậy không phải lừa thì là gì?"
Dễ thấy đây là lần đầu tiên thiếu niên gặp chuyện này, lời nói cực kỳ kích động, ngón tay cũng run rẩy không ngừng.
"Huyết Nhất, ngươi đừng nghĩ có phụ thân là đảo chủ đảo Huyết Sát thì thích làm gì làm nấy. Thiên Luân Các bọn ta được xây dựng tại đảo Thiên Luân, uy tín hay không khỏi cần nói cũng biết, ngươi đừng có gây chuyện nữa!"
Huyết Nhất? Đảo Huyết Sát?
Mục Vỹ định rời đi nhưng nghe vậy đột nhiên dừng bước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất