Ta đã trọng sinh, nhưng thời điểm lại chẳng tốt đẹp gì, chính là lúc ta rơi xuống hồ băng.
Kiếp trước, Tiêu Chí bất chấp tất cả, nhảy xuống cứu ta. Hắn ôm ta thật chặt, sợ ta sẽ ch/ế//t trong vòng tay hắn.
Vì chuyện này, Tiêu Chí căm hận muội muội cùng cha khác mẹ của ta, vì chính nàng ép ta trượt băng mới khiến ta rơi xuống hồ.
Sau khi rơi nước, ta nằm liệt giường suốt ba năm.
Ba năm ấy, muội muội vì áy náy mà ngày ngày hầu hạ ta.
Nhưng Tiêu Chí chưa từng đối tốt với nàng, mỗi lần gặp đều lạnh lùng quở trách, hận không thể g.i.ế.c nàng để hả giận.
Dù được người nhà và Tiêu Chí hết lòng chăm sóc, ta vẫn vì thân thể yếu ớt mà không qua khỏi.
Nhưng sau khi ch//ế/t, hồn phách ta chẳng lập tức rời đi, mà cứ phiêu đãng nhân gian.
Ta thấy, năm thứ hai sau khi ta ch/ế//t, muội muội tự nguyện vào Tiêu phủ làm tỳ nữ chuộc tội.
Dù Tiêu Chí nhục mạ nàng thế nào, nàng cũng chẳng rời đi, ngày ngày tỉ mỉ chăm lo mọi việc cho hắn.
Một năm sau, Tiêu Chí đi săn, cố ý bỏ mặc nàng giữa rừng sâu băng tuyết suốt hai canh giờ. Nàng bị lạnh đến hấp hối. Đúng lúc ta cảm thán hắn làm quá phận, hắn lại như kẻ điên mà quay lại.
Hắn nhảy xuống ngựa, lảo đảo chạy đến, siết chặt nàng vào lòng.
Trong đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của hắn, là hối hận cùng vui mừng khi tìm lại được thứ quý giá đã mất.
Khoảnh khắc đó, ta bừng tỉnh: Giữa những năm tháng hành hạ nàng, Tiêu Chí đã yêu nàng sâu sắc.
Cơn gió lạnh cắt da lướt qua. Tiêu Chí dùng áo choàng bọc chặt nàng. Còn ta, trong cơn gió ấy, hóa thành một làn khói xanh, triệt để biến mất khỏi nhân thế.
…
Lần nữa mở mắt, thân thể vẫn lạnh thấu xương.
Nhưng cái lạnh này khác hẳn lúc ch//ế/t đời trước. Ta chân thực cảm nhận được hơi thở sống còn, ý thức hỗn loạn nhưng rõ ràng, ta đã trọng sinh.
Trọng sinh ngay khoảnh khắc ta bị muội muội kéo trượt băng mà rơi xuống băng hồ.
Ta nhìn thấy Tiêu Chí, hắn cùng đám người trên bờ chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn ta giãy giụa. Đôi mắt hắn thoáng qua một tia băng lãnh rồi xoay người bỏ đi.
Hắn đi rất nhanh, như đang tìm kiếm thứ gì. Sau đó, ta thấy hắn gạt phăng đám người cản đường, một bước ôm lấy muội muội vào lòng.
Lưng hắn run rẩy. Dù không nhìn thấy mặt, ta vẫn biết hắn lúc này nhất định là kích động, là vui sướng.
Ta đã hiểu rồi, Tiêu Chí cũng trọng sinh.
Đời này, hắn từ bỏ ta, chọn nàng ấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất