Chúng ta đến Giang Nam sau hai mươi ngày đường. Trên suốt chặng đường, ta và Nam Bình luôn lo lắng sẽ nhìn thấy một vùng đất ngập tràn cảnh thây phơi đồng nội, dân đói đầy đường.
Nhưng không ngờ, tình hình lại tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Đang đi ngang qua cánh đồng, ta bỗng sững người. Trong ruộng, một nam nhân áo vải, toàn thân lấm lem bùn đất, đang dắt trâu cày. Ta tròn mắt, lắp bắp:
“Tống… Tống Thời Thanh!”
Tống Thời Thanh nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía này. Nhận ra ta, hắn nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt đen sạm vì nắng nhưng hai hàm răng trắng sáng nổi bật, tựa như xua tan cả sắc xám của trời đất xung quanh.
“Chỉ Chi!”
Hắn cười lớn, vẫy tay rồi nhấc chân trần, đạp trên bùn mà chạy về phía ta.
Ta mới biết, Tống Thời Thanh đã tới đây trước chúng ta nửa tháng.
Không chỉ có một mình, hắn còn mang theo đội quân ba trăm người tinh nhuệ.
Đây là quân đội do chính hắn huấn luyện, không chỉ biết đánh trận, mà còn biết dựng nhà, sửa đê, rèn sắt, xây thành, không gì không giỏi.
Nghe nói, sau khi hoàng thượng hay tin, lập tức hạ điều lệnh, phái hắn dẫn quân tới Giang Nam cứu trợ.
Chỉ trong vòng nửa tháng, hắn đã xử lý công việc cứu tế đâu vào đấy, mới có cảnh tượng yên bình mà chúng ta thấy hôm nay.
Ta vô cùng kinh ngạc, gần như không dám tin vào mắt mình. Thì ra, Tống Thời Thanh lại có năng lực như vậy.
“Ngươi thật lợi hại.” Đại ca không tiếc lời khen, tán dương hắn hồi lâu rồi nhớ ra điều gì, liền giới thiệu:
“Vị này là Nam Bình Quận chúa.”
Tống Thời Thanh thoáng ngẩn ra, ánh mắt nhìn Nam Bình, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi.
“Ngươi là Tống Thời Thanh?” Nam Bình nhìn hắn, khóe môi cong lên, ánh mắt lại liếc về phía ta đầy ẩn ý. Nàng gật đầu nhàn nhạt: “Hân hạnh.”
Tống Thời Thanh chỉ lướt mắt qua nàng, nhàn nhạt gật đầu, rồi cùng đại ca cúi xuống bên bờ ruộng, bàn bạc công việc.
Nam Bình khoanh tay, hạ giọng nói với ta:
“Ngươi nhìn người sai rồi. Tống Thời Thanh chẳng giống cái dạng ngươi miêu tả: không phải kẻ ngang tàng gây chuyện, càng không phải hạng phóng đãng vô phép.”
Ta gãi đầu, cười gượng: “Ha… ha… chắc vậy.”
Có chút xấu hổ, ta vội kéo nàng: “Thôi, chúng ta mau đi thu xếp chỗ ở, rồi xem có việc gì giúp đỡ được.”
Chúng ta cũng ở trong nha môn huyện thành như Tống Thời Thanh. Nhưng vì người đông, nên bốn người chen nhau ở chung một viện nhỏ, không thể phân phòng nam nữ.
Buổi tối, sau khi ăn xong, ta ra giếng giặt quần áo.
Tống Thời Thanh cầm theo chiếc quạt lớn, ngồi xổm đối diện ta:
“Đi xa mà không mang theo nha hoàn sao?”
Ta vừa vắt khô tay, vừa đáp:
“Ra ngoài làm việc cứu tế, đâu phải du sơn ngoạn thủy, mang theo nha hoàn chẳng phải rất kỳ sao?”
Vừa nói, ta vừa gãi chân, nơi bị muỗi cắn đã nổi lên mấy nốt đỏ. Ở đây muỗi nhiều đến đáng sợ, chỉ chốc lát mà chân ta đã bị cắn đến bảy tám chỗ.
Tống Thời Thanh nhìn thoáng qua chân ta, rồi phẩy tay:
“Vào phòng đi, ta giặt giúp ngươi.”
Ta bật cười, đẩy vai hắn:
“Ngươi? Chỉ sợ chưa giặt xong đã làm rách cả quần áo của ta.”
Hắn không tranh giành, chỉ lặng lẽ vào phòng lấy ra một cây quạt mo, rồi ngồi xuống bên cạnh ta, chậm rãi phe phẩy quạt.
Ta nhìn hắn phẩy quạt, bất giác cười:
“Nhìn ngươi cứ như ông lão hóng mát dưới gốc cây ấy.”
Tống Thời Thanh phẩy mạnh hơn, nhướng mày: “Ngươi từng thấy lão già nào phong lưu tuấn tú như ta chưa?”
Ta nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ: “Ngươi đen như cục than thế kia, phong lưu chỗ nào?”
Tống Thời Thanh hừ một tiếng.
Lúc này, mấy tên thuộc hạ của hắn đi ngang qua, nhìn ta bằng ánh mắt trêu chọc:
“Đại ca, đây là đại tẩu sao?”
Ta vừa định mở miệng giải thích, thì Tống Thời Thanh đã nghiêm mặt quát: “Nói bậy bạ gì đó! Cút!”
Những kẻ kia cười khúc khích, giọng điệu càng trêu chọc:
“Ui chà, đại ca giận rồi! Đại tẩu, chào ngài!”
Ta bị trêu đến đỏ bừng mặt.
Tống Thời Thanh nhặt hòn đá nhỏ ném qua: “Cút!”
Đám người kia cười phá lên, vừa đẩy nhau vừa bỏ chạy.
Hắn lại phẩy quạt, vừa cười vừa ngó đông ngó tây, khóe môi nhếch cao mãi không hạ xuống.
Ta híp mắt nhìn hắn: “Tống Thời Thanh, quạt của ngươi vừa phẩy trúng mặt ta.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất