Năm Tháng Hoa Tươi, Trăng Vẹn Tròn

Chuyện cứu trợ thiên tai bộn bề trăm mối. 

Đại ca ta quản việc điều phối, phát lương thực, bận rộn đến nỗi chẳng thấy bóng dáng đâu. 

Nam Bình thì cải trang làm văn thư, mỗi ngày đều giúp ghi chép sổ sách.

Ta vốn cũng định theo chân đại ca, nhưng vừa thấy bộ dáng của Nam Bình, ánh mắt hằm hằm như thể nếu ta dám bám theo, nàng sẽ thẳng tay cho ta một trận, ta đành phải quay bước, đến giúp việc bên cạnh Tống Thời Thanh.

Gần đây, Tống Thời Thanh dẫn người giúp bá tánh tu sửa nhà cửa bị sập. Nhà nào đổ nát hoàn toàn, liền khởi công xây mới.

Ba trăm người dưới trướng hắn, chia nhóm phân công rõ ràng, làm việc đâu ra đấy, vừa nhanh lại vừa tốt, khiến dân chúng địa phương vừa kính phục vừa mến mộ.

Ta không có gì làm, bèn đi giúp khiêng bùn, trát vữa, đôi khi nhà bếp cần người, ta liền xắn tay rửa rau, nhặt cỏ.

"Chỉ Chi."

Chiều tà, Tống Thời Thanh cưỡi ngựa từ xa tới, cất giọng gọi ta: "Về thôi."

Ta ngồi trên lưng ngựa, để hắn dắt dây cương. 

Ánh tà dương phủ xuống, vẩy khắp nhân gian một mảnh kim quang, đến cả cỏ dại ven đường cũng như khoác lên mình sắc màu sinh động.

Ống quần hắn xắn cao, đôi giày vải ướt sũng nên mỗi bước đi đều phát ra tiếng “bẹp bẹp”, tựa như nhịp trống dập dìu, không vội vã, chẳng gấp gáp, nghe mà lòng người cũng thấy bình yên.

Tay phải hắn phe phẩy roi ngựa, tay trái cầm cương, vừa đi vừa chào hỏi người qua lại bên đường.

"Chào Tống đại nhân, phu nhân mạnh khỏe!"

Mỗi khi có người chào, Tống Thời Thanh đều giơ tay đáp lại, dùng thổ âm bản xứ mà ta nghe chẳng hiểu nổi. 

Thế nhưng, những người dân kia nghe xong đều cười đầy vẻ hàm ý.

Ta híp mắt nghi ngờ: "Ngươi... ngươi có phải đang mắng ta không? Mau giải thích!"

Hắn liếc ta, cười cười lảng tránh: "Muốn ăn cá không?"

Ta cau mày: "Nước đục thế này, có cá chắc?"

Tống Thời Thanh xoay đầu nhìn ta, dưới ánh tà dương, gương mặt rám nắng rạng rỡ, vừa tươi sáng vừa ngông cuồng:

"Chưa nghe câu ‘nước đục mò cá’ bao giờ sao?"

Ta hừ lạnh: "Hừ, ngươi cứ mạnh miệng đi, lát nữa không bắt được cá, ta cười ngươi một năm cho mà xem!"

Hắn nhướng mày, ngông nghênh đáp: "Cười ta cả đời cũng được."

10

Tống Thời Thanh tiện tay gọt một nhánh trúc, mài nhọn đầu, rồi đứng giữa dòng nước đục, khẽ nhắm mắt, lắng tai nghe ngóng.

Ta không hiểu hắn đang nghe cái gì. Tai ta ngoài tiếng gió cùng tiếng ve kêu, chẳng bắt được thứ gì khác.

Thế nhưng chỉ chớp mắt, hắn đã động thủ. Đường roi dứt khoát, động tác lưu loát, nhấc cây trúc lên, liền tươi cười hướng về phía ta:

"Chỉ Chi, muốn nướng ăn hay nấu ăn đây?"

Thật sự bắt được cá rồi!

Hắn còn tự tay nướng cá. Đem cá ướp muối hạt, quay trở ra sau khi rửa mặt, mùi thơm đã lan tỏa bốn bề.

Ta ngồi giữa những ụ cỏ ngải đốt, khói xông cay cả mắt, song lại không còn muỗi đốt.

"Nào, nếm thử tay nghề của bổn thiếu gia!" Hắn đưa cá cho ta, cười đắc ý: "Chớ keo kiệt, cứ thoải mái khen lấy khen để đi."

Ta cắn thử một miếng. Thật sự rất ngon.

Ăn nửa con, ta đưa phần còn lại cho hắn, trêu ghẹo: "Quả nhiên không tệ, Tống đại nhân đúng là cái gì cũng giỏi, lợi hại ghê gớm."

Hắn nghe vậy càng vênh vang: "Đương nhiên! Thiên hạ này, có thứ gì mà ta không biết đâu chứ!"

Ta liếc xéo hắn, cười nhạt: "Thế ngươi biết xây nhà không? Đánh sắt không? Viết sớ không? Ta thấy ngươi giỏi nhất là khoác lác thì có!"

Tống Thời Thanh ngồi xuống bên cạnh ta, phe phẩy quạt, cau mày, ra vẻ trưởng bối:

"Cô nương chưa từng thấy thế sự, không biết nhìn người. Nhưng thôi, Tống đại nhân ta, không trách muội đâu."

Ta bật cười ha ha.

Mãi về sau ta mới hiểu, Tống Thời Thanh, quả thực cái gì cũng biết.

"Ngươi... học những thứ này ở đâu vậy?" Ta đứng bên lò rèn, trơ mắt nhìn hắn gõ búa chế thành một con d.a.o bếp, không giấu nổi sự kính nể.

Hắn thoáng liếc ta, hờ hững: "Cái này... cũng cần học à?"

Ta nghẹn họng, hậm hực: "Đúng đúng, ngươi giỏi nhất! May mà thiên hạ chẳng có nhiều kẻ thông minh như ngươi, bằng không mấy sư phụ dạy nghề chắc khỏi cần nhận đồ đệ."

Hắn cười, nụ cười đắc ý mà lấp lánh.

"Mai bắt đầu gieo hạt rồi, muội đi không?" Hắn hỏi ta.

"Đi! Chỉ cần là nơi ta giúp được, ta nhất định sẽ tới. Nếu đến chỉ tổ gây phiền, ta sẽ tự lui."

Đúng lúc này, một thuộc hạ của hắn vội vàng chạy tới:

"Đại ca, xảy ra chuyện rồi! Từ Đại nhân gặp rắc rối! Dân huyện La Sơn cho rằng số giống lúa được cấp ít hơn huyện Long Bình, bức ép Từ đại nhân phải bồi thêm."

Tống Thời Thanh ném thẳng con d.a.o vào chậu nước, "xoẹt" một tiếng giòn tan, làn khói trắng bốc lên. Hắn lạnh giọng:

"Đi, tới huyện La Sơn."

...

Chúng ta đến nơi, chỉ thấy dân huyện La Sơn và huyện Long Bình đang ẩu đả.

Người đông như nêm cối, có kẻ cầm cuốc, kẻ cầm sào tre, thứ gì xài được là mang ra hết. Tiếng ngựa hí, người la, loạn đến mức trời long đất lở.

Đôi bên có cả nha sai và dân binh, nhưng đều bó tay, kéo không nổi.

"Loạn quá rồi!"

Tống Thời Thanh đặt ta xuống ngựa, rồi một mình lao thẳng vào giữa dòng người, vung roi quất trái phải. Chỉ một thoáng, hai phe đang hỗn chiến liền bị hắn tách ra.

Hắn ngồi cao trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng sắc bén quét khắp đám người. Giọng hắn vang lên trầm trầm, đanh thép:

"Vừa thoát khỏi nạn c.h.ế.t đói, cơm no áo ấm chưa được mấy ngày, đã muốn làm loạn rồi sao?"

Một câu vừa dứt, vạn người câm lặng.

Mãi sau này ta mới biết, ngày đầu phát cháo, hắn đã từng mạnh tay trấn áp kẻ gây sự.

Kể từ đó, dân địa phương vừa sợ vừa kính hắn.

...

"Sao sao, tẩu tử," thuộc hạ của hắn, Trường Phong, cười hì hì đứng cạnh ta, "Đại ca chúng ta lợi hại lắm đó. Trong quân doanh, lời đại ca còn nặng ký hơn cả tướng quân!"

Ta bất ngờ: "Hắn... ngày nào cũng gây sự, đánh nhau, sao lại có uy tín thế?"

Trường Phong bật cười: "Đại ca động thủ là vì người khác. Hắn rất trượng nghĩa, huynh đệ gặp nạn, chẳng bao giờ bỏ mặc."

Nói đoạn, Trường Phong trầm giọng, ánh mắt lấp lánh sự kính trọng: "Không quản gian khó, chỉ cần tìm tới đại ca, nhất định mọi chuyện đều có đường giải."

...

Ta bỗng nhiên nhận ra, hình như... ta chưa từng hiểu rõ Tống Thời Thanh.

Trong trí nhớ của ta, hắn là kẻ chẳng học hành, suốt ngày gây sự, bị cậu ta lôi vào quân doanh rèn luyện. Sau lại vì cái tính thích can thiệp chuyện thiên hạ, thường đánh nhau mà mãi chẳng thăng chức.

Nhưng giờ đây, ta mới thấy rõ, trong quân doanh, cách hắn đối nhân xử thế lại rất hiệu quả. Hắn được người người khâm phục, trọng vọng.

Đến khi tới đây, hắn nhanh chóng hòa mình với dân bản xứ, khi giao tiếp với già trẻ gái trai, thái độ cũng khác biệt, ứng xử linh hoạt.

Tống Thời Thanh...

Hắn, không phải kẻ lỗ mãng nóng đầu.

Hắn thông minh, có mưu lược. Chỉ là tất cả đều giấu sau vẻ ngoài bất cần đời ấy.

Mà ta, một kẻ thiển cận, nông cạn, từ trước tới giờ, chưa từng nhìn thấu con người hắn.

Ta lặng lẽ ngước nhìn hắn, người đang nhanh chóng dàn xếp mâu thuẫn, xét hỏi kẻ cầm đầu gây chuyện.

eyJpdiI6ImRtWGpKbTFBeGtDY1dDUFNMOGtuZlE9PSIsInZhbHVlIjoic3NNckZHeWFGaUF5aXhmdjFLRGVKUlNJbnJ3ZTEzWXRPaVwvNGNWczNhdFwvOEFlOG5NQ29xZGxhSlNwZ0JQSlBUOHpjWW1nbnQ5bG93VVBBWTFXOFhMNjFkN3E0MndCYXVLZ1FRZjVtNmppYz0iLCJtYWMiOiJiNGY5MDM4NzE0MGY0ZWRlYjgxYWMzZjMyNTNjNjRmNDc1MzIzZjQzNGY5YTBmODcxMzcwNDhkZjUxMDg0ZmE1In0=
eyJpdiI6ImJucE5zMVdMc2pncHdlYjVjM1d5Qnc9PSIsInZhbHVlIjoiRTYwdkhLWlcrZWNXeDdJemlUa2wwajFGKzVrYVJQeEtkS05RTDhWVVdjd2dKeXJFazJybENWZXFcL012UnRZcWJqQ0x6NWxnZjNRR0ZMRStOZGFOTGo4dUVTc0RCQ3dlXC9xR2dOY3hnXC92Y1VEd0tldlRTN09oU0ttNFBcL0RrTzBFY2NIU2dwZlwvb2Q2OGd2QTIwcUc5UUdQSnhZWGplbUc3XC9pU0lncjMyNEtNeVlNMGNZRXptUUxFSm45ZmQ0alljIiwibWFjIjoiMzgwMTBmZThkYjZhZTg4YWVkNDRkYWU2MWQ4ZWFkZjkxNGQ0Nzk0MjNhNjU2NjAyZDcwNDE5NmZjNGJlZTUzNyJ9

 

Ads
';
Advertisement