NGU HIỂU HIỂU

Ta hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng Tiêu Hoài An biến mất ở cuối hành lang, vội vàng cáo từ Cố Cảnh Xuyên.

"Tỷ tỷ thật là, sao có thể để Thái tử điện hạ đợi lâu như vậy chứ, ta đi giục tỷ ấy, chúng ta hôm nay cứ đến..."

"Ta đi cùng nàng." Cố Cảnh Xuyên nắm lấy cổ tay ta, giọng nói khàn khàn, dường như đang che giấu điều gì đó, "Hi Hi và nàng là chị em sinh đôi, ta cũng nên đến nói với nàng ấy một câu sinh nhật vui vẻ, đúng không?"

A a a, mệt mỏi quá, hủy diệt thôi.

8

Ta sắp khóc đến nơi, đang định tìm cớ khác.

"Trời cũng không còn sớm nữa, Cảnh Xuyên vẫn nên về trước đi."

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của cha ta, ta mừng rỡ ngẩng đầu lên, thấy cha ta và một bóng dáng thanh tú đang đứng ở cuối hành lang.

Là Ngu Hi! Hu hu hu, tỷ tỷ rốt cuộc cũng đã trở về!

"Hôm nay là sinh nhật của Hi Hi và Hiểu Hiểu, bản quan cũng có chút chuyện riêng tư muốn nói với hai tỷ muội chúng nó." Nói xong, cha ta liền sai nha hoàn dẫn đường cho Cố Cảnh Xuyên rời đi.

Trong lòng ta mừng như điên, nhưng vẫn giả vờ ra vẻ lưu luyến không rời.

"Trên đường cẩn thận, hẹn gặp lại."

Nhưng đợi đến khi ta đi đến chỗ đèn đuốc sáng trưng, mới phát hiện người đi bên cạnh cha ta không phải là Ngu Hi, mà chỉ là nha hoàn mặc quần áo của Ngu Hi mà thôi.

Tin tốt là, cha ta đã khéo léo đuổi Cố Cảnh Xuyên đi.

Tin xấu là, ta phải nhanh chóng đi gặp Tiêu Hoài An.

"Thái tử điện hạ còn đang đợi ta ở hoa sảnh, cha, chúng ta lát nữa nói chuyện tiếp." Ta vội vàng ra hiệu cho Quất Quả giúp ta thay áo khoác ngoài.

"Không vội, cha có cách để con nhanh chóng đến trước mặt Thái tử điện hạ." Cha ta lại giơ tay ngăn ta lại, "Hiểu Hiểu, nếu Hi Hi mãi không tìm thấy, con có nghĩ đến phải làm sao không?"

Hả? Ta sao? Ta phải nghĩ sao?

Ta ngơ ngác nhìn cha.

"Nếu Ngu phủ không thể đồng thời xuất hiện cả Ngu Hi và Ngu Hiểu, vậy thì chỉ có thể để một người biến mất." Cha thở dài, lông mày nhíu chặt lại thành một đoàn.

Ý gì đây?

Để Cố Cảnh Xuyên biến mất hay là để Tiêu Hoài An biến mất?

Rồi ta gả cho người còn lại?

Ta gãi gãi cằm, quyết định thành khẩn hỏi: "Cha, cha muốn xử lý ai? Giết hoàng thân quốc thích có tính là tạo phản không?"

"... Ta muốn xử lý con!" Cha tức giận mắng.

Hít sâu ba lần, cha cuối cùng cũng bình tĩnh giải thích cho ta: "Mấy ngày nữa cha sẽ thả tin tức nói Ngu Hi bệnh mất, từ nay về sau, con chỉ cần làm Ngu Hiểu là được."

Ta sững người, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt Tiêu Hoài An, nhưng còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì thêm thì đã thấy cha bê ra một cái thang.

"Thời gian gấp rút, con hãy trèo tường sang gặp Thái tử điện hạ đi."

Ta trèo thang.

Ta vượt tường.

Ta men theo tường và mái nhà đi đường tắt.

Ta dừng lại trên bờ tường của hoa sảnh, sau đó nhảy lên hòn non bộ.

Ta... ta bị kẹt trên hòn non bộ rồi.

Cứu mạng, cao quá, ta xuống không được!

"Hi Hi?" Giọng nói của Tiêu Hoài An vang lên phía sau.

Ta cứng đờ quay người lại, thấy Tiêu Hoài An dẫn theo một đám đông cung nữ thái giám, đang đứng dưới hòn non bộ đồng loạt ngẩng đầu nhìn ta.

"Nàng đang làm gì vậy?" Tiêu Hoài An do dự hỏi.

"Haha, ngắm cảnh đó." Ta cười gượng hai tiếng, rồi dần dần xấu hổ, cuối cùng dưới ánh mắt đang cố nín cười của Tiêu Hoài An, nhỏ giọng lí nhí: "Thái tử ca ca, hình như muội xuống không được rồi."

"Cô đỡ nàng, lại đây."

Tiêu Hoài An giang rộng vòng tay, dịu dàng dỗ dành: "Nếu sợ thì có thể nhắm mắt lại, cô nhất định sẽ đỡ được nàng."

Ta cúi đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen láy của Tiêu Hoài An, lông mày và đôi mắt hắn sâu thẳm, ngày thường mang theo khí chất cao quý uy nghiêm, ta lại không biết khi hắn ngẩng đầu nhìn người khác, lại dịu dàng đến thế.

Theo bản năng ta nhào về phía Tiêu Hoài An, được hắn ôm trọn vào lòng.

Nghĩ đến mấy ngày nữa ta không thể làm Ngu Hi nữa, ta lại có chút tham luyến vòng tay của hắn.

"Sao không nói gì? Vừa rồi sợ sao?"

Tiêu Hoài An nâng hai gò má ta lên, ánh mắt dò xét từng chút một, cuối cùng hắn dùng đầu ngón tay lau đi son môi lem ra của ta, thở dài một tiếng: "Nàng đúng là..."

Ta bỗng chốc thấy chột dạ, đang định rút lui thì thấy Tiêu Hoài An đeo vào cổ tay ta một chiếc vòng vàng khảm ngọc bỉ ngạn tím.

"Cái này là?" Tuy trước đó đã được tặng rất nhiều châu báu quý hiếm, nhưng rõ ràng mức độ quý giá không thể sánh bằng chiếc vòng này.

"Đeo chiếc vòng này, nàng chính là Thái tử phi của cô rồi." Khóe miệng Tiêu Hoài An nở một nụ cười.

Thái tử phi!

Ta sững sờ, bàn tay đang nghịch chiếc vòng cũng dừng lại.

eyJpdiI6InVrZmlMOGxOdWxJU2E2bitLc3VcL3FRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImllR1phMGtEb3hNcEFpMUlsNlBzXC8xd2l3M0QyUnpUdFl5c3ZDY0NjVmV3NVROdUNWa3RubHRHM1RMWnBqR04rIiwibWFjIjoiZGIwNjAzMjg3OWIwMWVkZTFkZTJlM2Q3NzA3ZGI3ZWZiMTE2NmE3NTMzYWYzYzY5NDY1MTk3NDAyNjAyM2RmNCJ9
eyJpdiI6InYwXC9NOW9jVmkyT2RieVBYVVlXZWN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZKSVBvZ2QxUm40bVpvamlVQnlsckpuWmZ5VTBtZWlrNGRiUVpVMEFEaEltUFwvQ0l2VHdyUDI0ZDZIT0VwT2lDIiwibWFjIjoiYzE5YjAyMzI1NjcwZTdhN2E5N2VhMjhjZTM1NzVkODJkMGVkNDhmMzQ1MjA5YjBjMTFiNzY4YzVlZWJhYmM4NSJ9

 

Ads
';
Advertisement