5
"Cấp cái gì, Cô cũng sẽ không đi ngay."
Tiêu Hoài An cười nhạt, dẫn ta vào trong hoa sảnh.
Thật ra, mẹ ta lúc sinh thời rất thích trồng hoa cỏ, cha ta thăng quan tiến chức đến Tể tướng, một nửa số lương đều dùng vào hoa sảnh nhà ta, cho nên diện tích hoa sảnh nhà ta thật sự không nhỏ.
Nhưng Tiêu Hoài An lại dùng hộp quà chất đầy hoa sảnh, xếp thành một hàng dài đến tận trần nhà.
"Cô biết hôm nay là sinh nhật của nàng, không biết nàng thích nhất cái gì, liền sai người lấy mỗi thứ một ít từ trong tư khố."
Tiêu Hoài An ra hiệu cho cung nữ mở hộp quà, lần lượt trưng bày cho ta xem.
San hô đỏ Nam Hải, dạ minh châu Bắc Hải, nhân sâm ngàn năm, ngọc như ý cực phẩm...
Không hề phóng đại, mỗi lần mở một hộp quà, hoa sảnh lại sáng thêm vài phần, chưa mở được một nửa, đã cảm thấy hoa sảnh sáng như ban ngày.
Quân vương đáng ghét, thật giàu có!
Ngu Hi đáng chết, ăn sung mặc sướng thật!
"Hi Hi, nàng thích không?" Tiêu Hoài An làm như vô tình hỏi, nhưng ánh mắt lại dừng trên môi ta.
Ta nhớ đến lời hắn nói, khi ở bên Ngu Hi, Ngu Hi sẽ dùng nụ hôn để thưởng cho hắn.
Ta nhón chân lên, ngoan ngoãn hôn Tiêu Hoài An một cái.
"Thích, cám ơn Thái tử ca ca."
Lời còn chưa dứt, Tiêu Hoài An đã ôm lấy eo ta, làm nụ hôn này thêm sâu.
Hắn hôn rất bá đạo, môi lưỡi quấn quýt như muốn nuốt chửng ta, ta lập tức mềm nhũn ra.
"Ưm... chờ đã, chờ một chút."
Chưa kịp để ta chìm đắm vào đó, đã thấy Thúy Chi trốn sau cột hành lang, ra sức nháy mắt với ta.
Cứu mạng, Cố Cảnh Xuyên còn đang đợi ta!
Ta chỉ đành nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi của Tiêu Hoài An, ra hiệu cho hắn buông ta ra.
Không đợi Tiêu Hoài An lên tiếng, ta nhanh chóng xoay người.
"Thái tử ca ca, chàng đợi ở đây một lát, Hi Hi có bất ngờ muốn dành cho chàng!"
6
Vội vàng chạy tới chạy lui, cuối cùng ta cũng kịp quay lại trước khi Cố Cảnh Xuyên muốn rời khỏi Nam Trúc Lâm để tìm ta.
"Hô... hô... Cố... Cố Cảnh Xuyên!" Ta vừa thở hổn hển, tay giấu ra sau lưng, nhận lấy một túi gấm từ Thúy Chi.
"Túi thơm hình thỏ nhỏ ta tự tay thêu, tặng cho chàng!"
"Đây là? Thỏ nhỏ?" Cố Cảnh Xuyên nhìn ta với vẻ mặt khó tả, ánh mắt do dự.
"Không nhìn ra sao? Ta thêu mất 3 ngày đấy!"
Ta tức giận, dí túi thơm lên mặt Cố Cảnh Xuyên.
Vừa vặn đối diện với ánh đèn.
Chết tiệt, lấy nhầm rồi!
Đây là túi thơm hình hổ nhỏ ta chuẩn bị cho Tiêu Hoài An.
Ta hít sâu một hơi, quyết định nói dối không chớp mắt.
"Chính là thỏ, thỏ nhỏ ta thêu chính là như vậy! Chàng không cần thì ta không tặng nữa!"
Không cần thì vừa hay đưa cho Tiêu Hoài An, hì hì!
"Ai nói ta không cần!" Cố Cảnh Xuyên nhanh chóng nhận lấy túi thơm, vui vẻ đeo lên eo.
Đột nhiên, Cố Cảnh Xuyên dừng lại, chàng tiến lên một bước, nâng cằm ta lên, đầu ngón tay vuốt ve trên môi ta, ánh mắt nguy hiểm.
"Hiểu Hiểu, môi nàng... tại sao lại sưng lên nữa rồi?"
Đối diện với ánh mắt đen láy của Cố Cảnh Xuyên, ta lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Đúng là tạo nghiệt mà, tại sao mỗi lần bị Tiêu Hoài An hôn đều bị chàng bắt gặp.
"Có thể là vừa rồi... bị muỗi đốt..." Giọng ta nhỏ như muỗi kêu, không dám nhìn thẳng vào Cố Cảnh Xuyên.
"Muỗi? Vậy đúng là con muỗi đáng ghét..."
Cố Cảnh Xuyên cúi đầu, hơi thở ấm áp phả lên chóp mũi ta.
Ngay giây tiếp theo chàng sắp hôn xuống, phía trước trúc lâm có vài ánh đèn lập lòe bay tới.
Theo sau đó, còn có giọng nói của Tiêu Hoài An.
"Hi Hi, là nàng ở trong đó sao?"
7
Hơi thở ta ngưng trệ, theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Cố Cảnh Xuyên.
Nhưng Cố Cảnh Xuyên lại một tay ôm lấy eo ta, giữ chặt ta lại.
"Thái tử điện hạ e là nhận nhầm người rồi."
Cố Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoài An đang đứng ở bìa trúc lâm, ánh mắt tràn đầy chiếm hữu, "Đây là vị hôn thê của ta, Ngu Hiểu."
À đúng đúng đúng, ta sợ cái gì?
Ta là Ngu Hiểu ta là Ngu Hiểu ta là Ngu Hiểu!
Ngu Hiểu và Thái tử đâu có thân thiết!
Ta cúi đầu xác nhận lại một lần nữa mình đã thay bộ áo dài màu trắng điểm hoa xanh, rồi lui ra khỏi vòng tay của Cố Cảnh Xuyên.
"Sao Thái tử điện hạ lại tìm đến đây, tỷ tỷ không ở hoa sảnh sao?" Ta hỏi với vẻ mặt bình tĩnh.
Ánh mắt Tiêu Hoài An tối sầm lại, đáy mắt như phủ một lớp băng mỏng, mang theo vài phần lạnh lẽo vỡ vụn.
Đúng lúc ta nghĩ rằng hắn sắp nhìn ra manh mối gì đó.
Tiêu Hoài An thản nhiên lên tiếng: "Hi Hi vừa mới rời đi, Cô đến tìm nàng."
"Có... có thể là tỷ tỷ có bất ngờ gì muốn dành cho điện hạ, điện hạ có thể quay lại hoa sảnh đợi thêm..." Ta không khỏi nắm chặt vạt áo, ánh mắt lảng tránh.
"Được, vậy Cô sẽ quay lại hoa sảnh đợi thêm." Tiêu Hoài An không nhìn ta nữa, chỉ thờ ơ nhếch mép, "Chỉ là nếu Hi Hi để Cô đợi quá lâu, Cô e là sẽ nhịn không được... lục soát phủ."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất