NGU HIỂU HIỂU

Nhưng còn chưa kịp để cha lên kế hoạch, thánh chỉ ban hôn đã được truyền đến nhà ta.

"Mùng tám tháng sau là ngày tốt nhất trong năm nay do Khâm Thiên Giám tính toán, Hoàng thượng đích thân ban hôn cho Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư Ngu gia cùng ngày xuất giá, Ngu tướng quân song hỷ lâm môn, thật là đáng chúc mừng."

"Đồng hỷ đồng hỷ, mong đại nhân ngày đó đến uống ly rượu mừng."

Cha vừa tiễn vị công công truyền chỉ ra khỏi phủ, vừa quay người lại, mặt già liền xụ xuống.

Thánh chỉ đã ban xuống, không thể dùng lý do bệnh mất bất ngờ kia nữa rồi, Thái tử phi do Hoàng thượng đích thân chọn, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.

"Làm sao bây giờ Hiểu Hiểu."

"Nghĩ cách đi cha."

Ta và cha cùng ngồi xổm dưới mái hiên thở dài.

Cha: "Kinh thành khó sống quá, hay là về quê dạy học."

Ta: "Cứu mạng, thuyền lật rồi a a a!"

.

.

Xe ngựa lắc lư, ta dựa vào người Tiêu Hoài An nhắm mắt dưỡng thần.

"Tối qua không ngủ được sao?" Tiêu Hoài An khoác lên người ta một tấm chăn, để ta dựa vào lòng hắn.

Ta gật đầu không nói, kỳ thực trong lòng đang hoảng sợ vô cùng.

Hôm nay Tiêu Hoài An hẹn ta cùng đến Quy Nguyên Tự ở ngoại ô thành cầu phúc cho hôn lễ tháng sau, đúng lúc cha ta cũng nghĩ ra một kế hoạch hay ho có thể khiến cả nhà mất đầu – tìm hai thích khách tập kích xe ngựa, sau đó ta nhân lúc hỗn loạn rơi xuống vách núi, c.h.ế.t không toàn thây ngay trước mặt Tiêu Hoài An.

"Con yên tâm, giữa vách núi ta đã cho người mắc lưới, con nhất định sẽ không sao." Trước khi xuất phát, cha lải nhải an ủi ta, "Hơn nữa sau này nếu Hi Hi tìm được đường về, còn có thể nói là rơi xuống vách núi được người khác cứu, cũng có thể giải thích được."

Ta nghĩ đến kế hoạch của cha, không nhịn được vén rèm xe nhìn ra ngoài, chuyến đi này được sắp xếp kín đáo, số người đi theo cũng không nhiều, hẳn là sẽ không có gì bất ngờ xảy ra.

Tiêu Hoài An thấy ta tỉnh dậy, liền tiện tay đút cho ta một miếng bánh.

"Hi Hi, hôm đó ta đã muốn hỏi nàng rồi, cái này..."

"Vút ——"

Tiếng tên bay tới bất ngờ cắt ngang lời nói của Tiêu Hoài An, sắc mặt hắn biến đổi, ôm lấy ta ép người ta xuống thấp.

Không biết từ đâu xuất hiện mấy tên áo đen, trong nháy mắt đã đánh nhau với đám người đi theo, trong góc thỉnh thoảng lại có ám tiễn b.ắ.n tới, xe ngựa của chúng ta bị ép phải rời khỏi đường cái, vừa lùi vừa đi về phía vách núi.

Ồ hố, cũng quá chân thật rồi đấy, lần này cha chắc hẳn đã tốn không ít tiền!

Tim ta đập như trống trận, đang suy nghĩ xem làm sao rời khỏi xe ngựa một cách hợp lý để nhảy xuống vách núi, thì thấy ánh bạc lóe lên, mui xe ngựa bị c.h.é.m vỡ.

Tiêu Hoài An ôm ta bay người ra sau, rời khỏi xe ngựa.

Ta quay đầu lại nhìn tên áo đen đã c.h.é.m vỡ mui xe ngựa với vẻ mặt biết ơn, quá hiểu chuyện rồi huynh đệ, về ta tăng lương cho huynh.

"Hi Hi, cô đã phát tín hiệu rồi, quân lính canh thành sẽ đến ngay, lát nữa nàng hãy chạy vào rừng, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại."

Tiêu Hoài An vừa vung kiếm bảo vệ ta, vừa dặn dò.

Ta ngẩng đầu nhìn lên xương hàm đang căng cứng của hắn, thật sự không nhịn được nhón chân lên hôn nhẹ một cái.

Tiêu Hoài An, lần sau gặp lại, ta sẽ không còn là Hi Hi của huynh nữa.

Ta đẩy Tiêu Hoài An ra, lùi lại mấy bước.

"Thái tử ca ca, muội không muốn làm gánh nặng cho huynh, huynh mau đi đi."

Nói xong, ta liền lao xuống vách núi.

May mà hôm nay mặc một bộ váy màu lam nhạt tiên khí phiêu phiêu, động tác nhảy xuống vách núi hẳn là rất tuyệt mỹ.

Ta hài lòng nhắm mắt lại, kết quả không phải rơi tự do mà bị Tiêu Hoài An túm chặt lấy cổ tay, treo lơ lửng bên vách núi.

"Nàng đang nói nhăng nói cuội gì vậy, ở bên cạnh cô, nàng chưa bao giờ là gánh nặng." Tiêu Hoài An nghiến răng nghiến lợi, dùng sức kéo ta lên, "Nếu nàng dám nhảy xuống, cô nhất định sẽ... nhất định sẽ trị tội cả nhà nàng tội lừa dối Hoàng thượng."

"Không phải mà..."

Ta hận không thể bẻ tay Tiêu Hoài An ra luôn, nhưng lại không dám làm quá lộ liễu, chỉ đành giả vờ vùng vẫy mấy cái, khóc lóc nói: "Không sao đâu Thái tử ca ca, huynh cứ thả muội xuống đi."

Tiêu Hoài An không nói gì, chỉ một mực muốn kéo ta lên.

Đang lúc cuống quýt, ta thấy tên áo đen vừa c.h.é.m vỡ mui xe ngựa lại bay tới, không nói hai lời liền định c.h.é.m tay Tiêu Hoài An.

eyJpdiI6ImtkbmNrbU53SExyUk1aYmFyVWxnUXc9PSIsInZhbHVlIjoiWjFROGx0VE4waG9SNVVsS3hXSk5YTlh4YlBPd1JmWVJXajVBMWZDU1NUODNDWXRKT2JiWkpIM2U4YzFOMXcxNlNaKzlEZklNV00ra2t2bUxXaERzZGNNNmpDWHQ0a1VDbVRQQkUrcEhEcCtuQnpWbWlteFpUY3A2SDc3SUcrZ0xMXC9VeGlLNWFuYXBiSCtSeFlIMUlYblhXUHF6U1JJV3JucWpaZkhGbVNSalFOcHlVVG1KSlM5MUJLOHV1M1IrdyIsIm1hYyI6IjkwMTA2Zjk0NDMwYTFkMDhmOTI4OWRmZTY1MThkNmI0NTA0MzFkNTI1ZTMzOTkxZjE5NmE1ZGM5Mjc4OTExODgifQ==
eyJpdiI6IkdORTQzUmJ3UlJ6NHdzUUlxKzFUY3c9PSIsInZhbHVlIjoiM2E5NnZEZzk0WW13dXJseFwvUVkxbnhibGdHRnU3K0NrSzJlbmMwWUEwempiRm1wc3VMVkx5U1NZQjhEODNMd3AiLCJtYWMiOiIzNjZjY2JlZmRmZTIyODZlZTMyMTM1MGI1MGM3NGZmZWZmYzI4ZDYzNWY3ODViNzU4NjQxYjJmMzI5OWI4ZTEwIn0=

 

Ads
';
Advertisement