Trăng sáng như nước.
Ta và Tiêu Hoài An sóng vai đi trên đường núi, cách Ngu Hi và thị vệ một đoạn.
"Cái đó, ta..." Ta ấp úng không biết nên mở lời thế nào.
"Năm đó ngoại tổ phụ bệnh nặng, ta thay mẫu phi đến Thanh Châu chăm sóc, sau đó mẫu phi bất ngờ sảy thai, phải vội vàng hồi kinh, nên không kịp từ biệt nàng." Tiêu Hoài An đột nhiên lên tiếng giải thích.
Ta sững người, ngón tay vô thức nắm chặt: "Cũng không thể trách chàng..."
"Việc Ngu Hi trốn đi thành công, quả thực có sự giúp đỡ của ta." Tiêu Hoài An tiếp tục nói, sắc mặt hắn bình tĩnh, "Đợi đến khi ta tìm được nàng lần nữa, nàng đã đính hôn với Cố Cảnh Xuyên, là ta không cam lòng, muốn... muốn thử ép buộc một lần."
"!"
Hay cho câu, ta tưởng mình đang phạm tội khi quân, kết quả là chàng đã lên kế hoạch từ lâu?
"Vậy chuyện chàng và Ngu Hi đã tiến triển đến mức hôn nhau cũng là lừa ta?" Nghĩ đến chuyện này, ta tức giận, a a a, uổng công để hắn hôn nhiều lần như vậy!
"Ta biết Cố Cảnh Xuyên có ơn cứu mạng với nàng." Tiêu Hoài An nắm lấy tay ta, mở rộng các ngón tay ta ra, đan vào các ngón tay hắn, mười ngón tay đan xen.
"Hiểu Hiểu, ta không muốn dùng quá khứ để ép buộc nàng, việc nhảy xuống vực cứu nàng cũng là tự nguyện của ta, chỉ là ta có chút tư tâm, hy vọng khi nàng lựa chọn, ta và Cố Cảnh Xuyên không chênh lệch quá nhiều."
Nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự bất an của Tiêu Hoài An.
Ta hiểu ý hắn.
Cố Cảnh Xuyên từng liều mạng cứu ta, hắn cũng nguyện ý cùng ta nhảy xuống vực.
Cố Cảnh Xuyên cùng ta thanh mai trúc mã, hắn cũng có tình cảm thời niên thiếu với ta.
Ta tránh ánh mắt hắn: "Ta không biết..."
Nửa đêm, Ngu Hi đột nhiên trèo cửa sổ vào, chui lên giường ta.
"Ta biết ngay là muội chưa ngủ!" Ngu Hi đẩy vai ta, cười đầy ẩn ý, "Thế nào thế nào, là Tiêu Hoài An giỏi hơn hay Cố Cảnh Xuyên... ưm ưm ưm..."
Tai ta nóng bừng, vội vàng che miệng Ngu Hi lại: "Đừng nói bậy!"
"Không phải chứ? Cả hai đều chưa được ăn?" Ngu Hi vùng vẫy kéo tay ta xuống, vẻ mặt bất mãn, "Đàn ông vô dụng."
"Đừng nói ta nữa, tỷ thế nào, tỷ trốn đi đâu?" Ta quan sát Ngu Hi, gầy hơn, cũng đen hơn, hình như ở bên ngoài sống không tốt...
"Hừ, ăn được rồi ta liền muốn về nhà, kết quả tên chó c.h.ế.t đó đuổi theo ta ba tỉnh vẫn không buông tha, nếu không phải Cố Cảnh Xuyên giúp ta về Kinh Thành, ta..."
"Cố Cảnh Xuyên? Không phải Tiêu Hoài An giúp tỷ trốn sao?" Ta kinh ngạc.
"Muội không biết sao? Tiêu Hoài An giúp ta trốn, Cố Cảnh Xuyên tìm ta về, hai người bọn họ sau lưng muội làm không ít chuyện đâu!" Ngu Hi bĩu môi, "Muội chọn đi, mùng tám tháng sau dù sao cũng phải gả, muội chọn xong thì người còn lại cho ta."
"Tỷ cũng muốn gả sao? Vậy tỷ chọn trước đi?" Ta ngơ ngác.
Mấy năm ta và cha ở Thanh Châu tuy khổ, nhưng ít ra cũng có lúc được thở dốc, còn Ngu Hi vì hồi nhỏ thân thể yếu ớt, ngoại tổ phụ lại nghiêm khắc với tỷ ấy, nên tỷ ấy chưa bao giờ được nếm trải mùi vị tự do.
Ta tưởng tỷ ấy trốn đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Ngu Hi nhướn mày: "Ta chọn cái gì mà chọn, ta gả cho ai, ba tháng sau người đó sẽ thành quả phụ."
"Lại muốn giả chết?"
"Giả c.h.ế.t cái gì, c.h.ế.t thật đàng hoàng, từ nay về sau, Kinh Thành không còn Ngu Hi, ta sẽ hoàn toàn tự do."
Ngu Hi ngẩng đầu nhìn ta, khó có lúc nghiêm túc: "Hiểu Hiểu, trái tim con người rất nhỏ, một lần chỉ có thể chứa một người, muội phải suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc muội yêu ai?"
Mùng tám, ngày lành tháng tốt, thích hợp cưới hỏi.
Ta và Ngu Hi cùng nhau soi gương trang điểm, cha ta ở bên cạnh khóc lóc sướt mướt: "Ta không có lỗi với Yểu Nương, hai đứa con gái đều nuôi lớn rồi, đều sắp lấy chồng rồi hu hu hu..."
Ta lo lắng liếc nhìn Ngu Hi, thầm niệm trong lòng: Chọn Tiêu Hoài An thì lên kiệu hoa bên trái, chọn Cố Cảnh Xuyên thì lên kiệu hoa bên phải, Tiêu Hoài An bên trái, Cố Cảnh Xuyên bên phải, trái trái trái...
Đợi đến khi thật sự ngồi vào kiệu hoa, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất