Trong bóng tối, ta mới nhận ra có người đang đến gần.
Ta mở to mắt, nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Hoài An.
Tiêu Hoài An kéo người ta xuống thấp, lấy tấm lưới trong bụi cây che lên người ta.
"Không chắc chắn là người của cô hay thích khách, Hiểu Hiểu, nàng trốn ở đây đừng lên tiếng, cô đi xem thử." Tiêu Hoài An trấn an.
Ta níu lấy tay áo hắn, cắn chặt môi dưới: "Không thể cùng trốn ở đây sao? Ta... ta sợ."
Tiêu Hoài An mỉm cười, nhặt mấy cọng dây leo trên mặt đất, ngón tay linh hoạt đan xen, thế mà lại đan thành một con thỏ nhỏ sống động như thật. Hắn móc rỗng bụng thỏ, rồi châm lửa vào mồi lửa nhét vào trong. Ngay lập tức, con thỏ dây leo biến thành một chiếc đèn thỏ nhỏ, nhưng ánh sáng bị che khuất, chỉ đủ soi sáng một khoảng không gian nhỏ bằng bàn tay.
"Đợi cô ở đây, thỏ nhỏ sẽ bảo vệ nàng."
Đợi đến khi bóng dáng Tiêu Hoài An hoàn toàn biến mất trong rừng cây, ta vẫn nắm chặt đèn thỏ, sững sờ tại chỗ.
Hắn... sao lại biết đan cái này?
Sao có thể là hắn... đan ra cái này?
"Tiêu Hoài An... Tiêu công tử... Tiểu công tử?"
Ta lẩm bẩm.
Thực ra con đường làm quan của cha ta cũng không hề thuận buồm xuôi gió. Khi ta và Ngu Hi chưa đến mười tuổi, cha ta bị giáng chức rời khỏi Kinh Thành. Ngu Hi thể yếu, được đưa đến nhà ngoại tĩnh dưỡng, còn ta thì theo cha, một đường đến Thanh Châu.
Nhà ta nghèo túng, người dưới lại không phục, cha ta mỗi ngày đều bận tối mặt tối mũi, ngay cả việc ta một ngày có được ăn ba bữa cơm hay không cũng không lo nổi.
Ta cũng không dám gây thêm phiền phức cho cha, phần lớn thời gian đều nằm trong sân, ít cử động ít lên tiếng, bụng sẽ không dễ đói.
Cho đến một ngày, ta phát hiện tiểu công tử nhà bên cạnh mỗi buổi chiều đều ra cho mèo hoang ăn, ta vội vàng ngồi xổm ở cửa hang chó trong sân, phát ra tiếng rên rỉ, giả vờ mình cũng là mèo hoang, xin tiểu công tử chút đồ ăn.
Có lẽ là chưa từng thấy con mèo nào kén ăn như ta, bánh đậu không ăn, bánh vị sen cũng không đụng, chỉ có bánh đào làm từ cánh hoa là có thể ăn một lúc ba cái lớn.
Tiểu công tử phát hiện ta không phải mèo, nhưng vẫn coi ta như bạn.
Có một năm Tết Hoa Đăng, tiểu công tử mang đèn hoa đến tìm ta, muốn tặng đèn cho ta, nhưng cửa hang chó quá nhỏ, đèn hoa kiểu gì cũng không nhét vào được.
Ta lo lắng đến phát khóc.
Tiêu công tử mỉm cười, nhặt mấy cọng cỏ, đan cho ta một con thỏ nhỏ, rồi lấy tim đèn hoa đặt vào bụng thỏ, con thỏ nhỏ liền biến thành đèn thỏ.
Mãi cho đến khi cha ta cuối cùng cũng cai quản Thanh Châu đâu vào đấy, được thăng quan trở về Kinh Thành.
Ta đi từ biệt tiểu công tử, muốn chính thức gặp hắn một lần, nào ngờ cây to đón gió, kẻ thù chính trị của cha ta đã bắt cóc ta khi ta đang đi một mình.
Sau đó...
Ta ôm chặt đầu, nhớ lại chuyện sau đó...
Sau đó có một cậu bé lẻn vào, muốn lén cứu ta ra ngoài, cậu ấy cởi trói cho ta, dẫn ta chạy, nhưng rất nhanh đã bị phát hiện. Vì che chở cho ta, cậu ấy bị c.h.é.m một nhát vào ngực, m.á.u chảy lênh láng.
Khi được tìm thấy, ta đang ôm chặt cậu bé gần như không còn hơi thở, nhất quyết không buông tay, ai đụng vào là cắn.
Cho đến khi nghe thấy giọng cha ta: "Hiểu Hiểu! Thật tốt con không sao! Ơ... đây chẳng phải là tiểu công tử nhà Cố Hầu gia sao?"
Tiểu công tử nhà... Cố Hầu gia?
Cố Cảnh Xuyên...
Cha ta đưa ta về Kinh Thành, Cố Cảnh Xuyên tuy được cứu sống, nhưng vết thương quá nặng, tổn hại nghiêm trọng đến thân thể hắn, hắn không thể tập võ nữa.
Cố Hầu gia xuất thân võ tướng bèn cho Cố Cảnh Xuyên bái cha ta làm thầy, bắt đầu học văn.
Sau đó nữa, ta và Cố Cảnh Xuyên trở thành bạn cùng lớn lên, rồi đến tuổi cập kê thì đính hôn...
Thảo nào... thảo nào Cố Cảnh Xuyên chỉ biết ta thích thỏ nhỏ nhất, nhưng chưa từng làm lại cho ta chiếc đèn thỏ bằng cỏ đó nữa.
Hóa ra, tiểu công tử nhà Cố Hầu gia, không phải tiểu công tử của ta.
Tiểu công tử của ta, lại là Tiêu công tử sao?
Tiếng bước chân dồn dập, ta thoát khỏi hồi ức, thấy Tiêu Hoài An đang dẫn theo thị vệ thành đi về phía ta.
Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Tiêu Hoài An, muốn hỏi gì đó, bỗng một bóng người thanh lệ lao tới, ôm chặt lấy ta.
"Hiểu Hiểu! Thật là hù c.h.ế.t ta rồi, cha cái đồ ngốc, lại nghĩ ra cái cách ngu ngốc này, muội có bị thương không..."
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt mình.
Là Ngu Hi...
Ta nhìn qua khuôn mặt Ngu Hi sang Tiêu Hoài An đang dừng bước, hắn nhìn ta chằm chằm, đôi mắt màu hổ phách trong suốt dưới ánh đuốc, ánh lên vẻ dịu dàng, cùng với cảm xúc mà ta cuối cùng cũng đã hiểu ra.
"Hóa ra chàng đã biết từ lâu..."
Biết ta thực ra là Ngu Hiểu.
Biết ta là "mèo hoang" ở bên kia hang chó.
Cho nên mỗi lần vào cung đều có bánh đào ta thích nhất.
Cho nên ta tặng hắn túi thơm hình thỏ hắn lại vui vẻ như vậy.
Ta cụp mắt xuống, kéo tay Ngu Hi đang kiểm tra ta xuống.
"Ta không sao, ta đi... cảm ơn Thái tử một tiếng, chúng ta sẽ về."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất