"Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"

Kỷ Dao Quang nói xong, đột nhiên cảm thấy mình giống như nhân viên chăm sóc khách hàng của Taobao.

Nhưng không còn cách nào khác, đối mặt với những sinh vật đẹp mắt như vậy, cô thật sự không khống chế được bản thân.

"Đại sư, đại sư, ở đây cô có thể giúp người ta đầu thai, có thể giúp chó đầu thai không?"

Cô gái nói với giọng khàn khàn, "Tôi tên là Hứa Tiểu Ngọc, tôi có một chú chó Labrador, nó rất đáng yêu, đã ở bên tôi rất lâu, nhưng chiều hôm qua, nó đã qua đời vì bệnh viêm não."

[A, lại là một bé cưng, *ôm ôm*, thú cưng qua đời, thật sự rất đau lòng]

[Chị gái này không phải định nhờ đại sư giúp Labrador đầu thai đấy chứ? Vậy thì quá lãng phí tài năng rồi]

[Đúng vậy, tìm một chỗ chôn chú chó là được rồi, chú chó sẽ đến hành tinh chó, đại sư của chúng ta, chỉ có thể đưa người xuống địa ngục.]

Nhìn thấy bình luận, Hứa Tiểu Ngọc có chút buồn bã.

"Vâng , xin lỗi đại sư, tôi quá đau lòng, nên đã làm phiền cô."

Hứa Tiểu Ngọc cúi đầu.

Kỷ Dao Quang thấy vậy, liền nói: "Cô có ảnh của chú chó nhà cô không, tôi xem có thể giúp được gì không."

"Có có có!"

Hứa Tiểu Ngọc nghe Kỷ Dao Quang nói vậy, vội vàng gật đầu, sau đó tìm ảnh của chú chó.

Nhìn chú chó trong ảnh đôi mắt long lanh vui sướng , Hứa Tiểu Ngọc càng thêm đau lòng.

Rõ ràng hôm qua lúc ra ngoài vẫn còn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên bị viêm não chứ.

"Đây là chó nhà tôi, nó rất ngoan, tên là Hoa Hoa."

Hứa Tiểu Ngọc vừa cho xem ảnh, vừa nhẹ nhàng giới thiệu.

Giới thiệu xong, lại có chút buồn bã, "Chỉ tiếc là, nó đã đi rồi, tôi còn chưa kịp gặp nó lần cuối."

[Cái gì? Không gặp lần cuối, vậy ai chôn nó?]

[Đúng vậy đúng vậy, rốt cuộc có phải chó nhà cô không? Nhìn cô đau lòng như vậy, chắc là đúng rồi, nhưng tại sao không phải cô tự tay chôn?]

Hứa Tiểu Ngọc nhìn thấy bình luận, ngập ngừng nói: "Là hàng xóm giúp tôi chôn, Hoa Hoa tự chạy ra ngoài, kết quả đột nhiên bị viêm não ngã xuống . Sau đó , hàng xóm vô tình phát hiện được , thấy nó nằm đó quá đáng thương nên họ đã giúp tôi chôn nó."

Lời vừa dứt, Kỷ Dao Quang nhíu mày, "Khoan đã, chú chó nhà cô, không phải c.h.ế.t vì viêm não, nó bị người ta đầu độc!"

eyJpdiI6ImZ3SmE1Zm51Q3JiNVlBd0pvb0RLVEE9PSIsInZhbHVlIjoiVWp2Q1A2TTUxQUE1eTZ6c3F5Y1hDdjhqdFF5QUdncVwvejFUc2RKRGZuU1wvbCtsVElvVnRtODNxYWlpNjF2enlkMnJLRHZZUjN0K01IQ3diVndxM2Q5VWFRWHBMOTdDWHlmVTNZQ2dFSkx2ND0iLCJtYWMiOiI4YTdlYjMzYjhkMWMzZjZmZGViNjAwZDgyZjE5ZTg4MTQ0MGY0YWNmMjViYWExODlhOTk1MjExYTNlZTFiNzcwIn0=
eyJpdiI6InlnUGROR3dYam9pcUx1aTkrVmZTV1E9PSIsInZhbHVlIjoiYlhEVU9iUU9PWm1meXdMbFkyVzZQMXVJeTNzekVTMExFajFuaSs4VlFHSCt1dmNxUG9wR3VvbHcrb1g3NWlveDU2VE5FVndIQWtid1V2WFl5V2hNaSs5azdvZ3R6M05HMmNsZmk2b3d0d25ycGVRcGwxTmxKc1NUbEpRUkVFWGVMbHhvSGU3c3VOV2thekJKcG1FUHMzTThYUGNkT2NISW01Rm5DVW5Yb3JScU5jS2s5bVFVa1l5Q0lvaHQrMmZFc3I2WkZFUkRIcDFrSTlCUGlmZEhOY1B3MnNVZFk3THo0WHhwMkVsRXNyODhRY0ZOeXNMSTMzVDJqV3I1VGUxUEJ3cTg3TlwvaGpsdEJvNVwvRVRsdWUzeHVwXC85V1NLdWFBMVZ2bTc4RytOaXplcnhhV2VMTkRmYlpkQXBsQ1wva09QM2lRajBLQVNkaXpYOUxoUENkSU1rUkk3elpIOStRZHJOaXlrbUltZjkxcz0iLCJtYWMiOiI5NmI4MTgzYmZiZjc2OWM5ZDY0Mzg0OWJjNGQ2MmRhMWFhMjY2MWU0NWQxYTZlYWUwNjU3NmU2NjU2YjRkZDRjIn0=

Kỷ Dao Quang trả lời: "Vừa rồi tôi đã bói một quẻ, Hoa Hoa nhà cô đúng là bị người ta đầu độc, hơn nữa thời gian rất gần đây."

Ads
';
Advertisement