Hắn dịu giọng hỏi.
Ngu Vãn rụt rè ngẩng đôi mắt long lanh lên.
"Nhị tỷ phu, ta là Ngu Vãn."
"Ngươi chính là muội muội của Tiểu Vũ, Ngu Vãn?"
Khuôn mặt Bùi Hành Chỉ sa sầm lại ---
"Sao ngươi lại ở đây, nếu ta không nhầm thì viện của ngươi không phải ở hướng này."
Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Ngu Vãn, như đang thẩm vấn phạm nhân.
"Ta, ta..."
Ngu Vãn cúi đầu, không nói nên lời.
Bùi Hành Chỉ càng tin vào suy đoán của mình.
Xem ra những gì vị hôn thê của hắn nói quả thực không sai, tam muội muội của nàng ta đúng là người không an phận.
Mặc dù Bùi Hành Chỉ không nói ra, nhưng ánh mắt khinh thường của hắn đã bộc lộ ra ngoài.
Ngu Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn.
"Nhị tỷ phu cho rằng ta ở đây là cố ý câu dẫn huynh, tự mình dâng hiến sao?"
Bùi Hành Chỉ không nói, ánh mắt lại như đang nói chẳng lẽ không phải sao?
Khóe miệng Ngu Vãn lộ ra vẻ mỉa mai.
"Nhị tỷ phu nói là thì là."
Đôi mắt hơi ngước lên, toát lên vẻ thất vọng nồng đậm, bất lực phản kháng, và sự chấp nhận bất đắc dĩ.
Tràn đầy cảm giác tan vỡ.
Người đàn ông cau mày.
Chẳng lẽ hắn đã oan uổng nàng sao?
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Bùi Hành Chỉ muốn làm chuyện , nắm chặt lấy cánh tay gầy yếu của cô gái.
"Đừng, đừng chạm vào ta."
Cô gái như chim sợ cành cong, hất mạnh tay hắn ra.
Lau nước mắt, nàng xách làn váy chạy đi.
Bùi Hành Chỉ bị khơi dậy dục vọng nhưng lại bị ngắt ngang, nếu không làm rõ chuyện này, hắn sợ đêm nay sẽ không ngủ được.
Hắn đuổi theo.
" ơi, đại cô gia lại quấy rối người rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất