Càng đi xa hơn, anh lại gặp một nhóm người khác.
Nhưng lần này, hình như bọn họ đã nhận được tin tức, không chắn đường Lý Dục Thần nữa mà ngoan ngoãn dạt sang hai bên.
Đi được một đoạn, lại gặp thêm một nhóm người mặc đồ vest tối màu, khi anh đến gần, bọn họ lập tức dạt ra hai bên chừa lại một lối đi thẳng tắp, nghiêm túc đứng đó, đưa mắt nhìn anh rời đi.
Cảnh tượng trang trọng này, có lẽ ngay cả hoàng đế ngự giá cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lý Dục Thần thấy thật buồn cười, người Đông Doanh như có một kiểu cố chấp đặc biệt gì đó, vừa giữ chặt tinh thần võ sĩ đạo, vừa giở những trò đồi bại, tạo nên tình cảnh buồn cười thế này đây.
Phía trước xuất hiện một kiến trúc lớn trông giống như một nhà thi đấu thể thao.
Một người mặc võ phục đứng ngay giữa đường, chặn đường anh.
Người đó đặt tay lên chuôi trường đao đeo bên hông, ánh mắt sắc như chim ưng, nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần.
Khi Lý Dục Thần tiến đến gần, trên người hắn bùng lên một luồng khí võ hồn mạnh mẽ, rừng cây hai bên vang lên tiếng gió rít, cây cối nghiêng ngả sang hai bên.
"Hokushin, Chiba Shinichi!"
Giọng của hắn lớn như tiếng chuông, trong âm thanh ấy lại có sự sắc bén tựa lưỡi dao, như thể hắn chỉ cần mỗi giọng nói thôi cũng đủ để xuyên thủng kẻ thù trước mặt.
"Tôi không hỏi anh, anh không cần phải nói tên mình ra đâu." Lý Dục Thần vẫn không dừng bước, tiếp tục đi tới.
Ánh mắt của Chiba Shinichi lóe lên sát ý.
Hokushin là tông môn võ đạo nổi tiếng nhất của Đông Doanh, mà nhà họ Chiba chính là dòng chính đích truyền của Hokushin.
Chiba Shinichi đang là tài năng xuất chúng trong giới võ đạo ở Đông Doanh, vẫn luôn nổi danh với tốc độ rút kiếm cực nhanh.
"Đã rất lâu rồi tôi chưa rút đao... Hai mươi năm nay, tôi cứ nghĩ trên đời này sẽ không còn ai xứng để tôi rút đao nữa rồi chứ..." Hắn nhìn Lý Dục Thần, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Anh giết được Mitarai Kura thật sao?"
Lý Dục Thần mỉm cười: "Thế thì đừng rút đao nữa."
"Ồ, anh đang cầu xin tôi tha mạng sao?" Chiba Shinichi chế nhạo nói: "Ban đầu tôi còn nghĩ anh sẽ là một đối thủ xứng tầm, không ngờ..."
Lý Dục Thần lắc đầu: "Người Đông Doanh các anh đều tự tin thái quá thế sao? Tôi chỉ muốn nói với anh rằng, sau này anh sẽ không còn cơ hội rút đao nữa."
Chiba Shinichi tức giận gào lên: "Chết tiệt! Đi chết đi!"
Hắn siết chặt tay phải, dồn chân khí dọc theo cánh tay vào thanh đao, người đao hợp nhất, tiếng xoẹt chói tai vang lên, lưỡi đao đã rời khỏi vỏ.
Nhưng vẻ mặt của hắn chợt thay đổi, bởi vì thanh đao của hắn chỉ rút được một nửa thì như bị khóa chặt lại, không tài nào rút ra thêm được nữa.
Từ trước tới nay chưa từng có chuyện như thế này xảy ra.
Mặt Chiba Shinichi đỏ bừng, dù hắn có dồn sức đến đâu thì thanh đao vẫn không nhúc nhích.
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh từ lưỡi đao truyền đến "xoẹt" một tiếng, thanh đao lại bị nhét vào vỏ.
Hắn còn đang ngơ ngác thì một luồng sức mạnh khác lại xuất hiện khiến thanh đao "xoẹt" một tiếng, rút ra một nửa.
Sau đó, lại bị đẩy vào.
Rút ra, đẩy vào, rút ra, đẩy vào... "Xoẹt xoẹt! Xoẹt xoẹt!"
Hàng chục lần liên tiếp, cuối cùng nó bị nhét lại hết vào trong vỏ một cái xẹt, rồi không động đậy nữa.
Mặt Chiba Shinichi đỏ tía trông như một miếng gan heo để lâu ngày vậy.
Hắn trơ mắt nhìn chàng trai trẻ ấy bước qua trước mặt mình, bước chân nhẹ nhàng như gió thoảng qua, không để lại chút dấu vết nào.
"Xẹt!" Cuối cùng cũng rút được hết thanh đao ra, nhưng hắn vẫn chưa kịp chuẩn bị, vì dùng quá nhiều sức khiến hắn lảo đảo lao về phía trước mấy bước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất