Vào lúc này, thế giới trước mắt hắn sụp đổ, tất cả mọi thứ đều vỡ tan tành.  

 

Hắn quỳ xuống, cởi áo ngoài, xoay ngược lưỡi đao rồi đâm thẳng vào bụng mình...  

 

…  

 

Mà lúc này, Lý Dục Thần đã đi tới cửa nhà thi đấu lớn.  

 

Một nhóm kiếm sĩ cầm kiếm xông ra.  

 

Nhưng bọn họ không vây lấy anh mà xếp thành hai hàng, giống một đội chào đón vậy.  

 

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen bước ra, trên thắt lưng ông ta đang đeo có cắm một thanh kiếm gỗ ngắn, ông ta cắt tóc ngắn, trông rất tươm tất, nhưng mái tóc đã nhuộm màu hoa râm, lại có vẻ đã trải qua nhiều gian khổ.  

 

Ông ta bước đến rồi hơi khom lưng chào Lý Dục Thần, dùng tiếng Trung chuẩn nhưng hơi cứng nhắc nói: "Cậu Lý, tôi là Ito Josai, đây là võ quán của Đông Doanh, các cao thủ của Edo đang chờ cậu ở bên trong, mời cậu vào trong trò chuyện một chút."  

 

Lý Dục Thần mỉm cười nói: "Là sao, trong đó đang chuẩn bị đánh hội đồng à?"  

 

"Cậu Lý yên tâm, bên trong đều là võ giả, chúng tôi tín ngưỡng tinh thần võ sĩ đạo, tuyệt đối sẽ không dùng bẫy. Còn về đánh hội đồng..." Ito Josai cười tự giễu: "Anh linh ở Chiêu Hồn Xã không thể bị quấy rầy, mong cậu thông cảm cho cảm xúc của người dân Đông Doanh. Đông Doanh chúng tôi vẫn luôn tôn trọng kẻ mạnh, nếu cậu Lý chịu quay đầu, tôi rất sẵn lòng dùng lễ vật tiễn đưa cậu."  

 

"Vậy nếu tôi nhất định phải vào thì sao?"  

 

"Nếu cậu vẫn nhất quyết vào trong, cậu chỉ có thể bước qua xác của chúng tôi mà vào thôi."  

 

Giọng điệu của Ito Josai khá ôn hòa nhưng lại rất kiên quyết, không có chỗ để nghi ngờ.  

 

Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn tòa nhà võ quán một cái rồi bước lên bậc thềm.  

 

Ito Josai thở dài rồi đi theo Lý Dục Thần vào võ quán.  

 

Bên trong võ quán có rất nhiều người đang ngồi, đa phần đều ăn mặc như các samurai vô chủ, cũng có người mặc quần áo bình thường, trông có vẻ là do vội tới đây nên chưa kịp thay quần áo.  

 

Bọn họ ngồi thành vòng tròn, lưng thẳng tắp.  

 

Lý Dục Thần và Ito Josai vừa bước vào, bầu không khí bên trong chợt trở nên căng thẳng hơn.  

 

Rất nhiều người để lộ võ hồn của mình.  

 

Lý Dục Thần nhìn qua một lượt, trong này đúng thật là có vài cao thủ, phần lớn họ giống như Hokushin, mạnh nhất là một ông già ngồi chính giữa, có lẽ là ngang với Bando Shuichi của Thiên Nhẫn Tông, cũng là một trong hai người duy nhất trong phòng đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên.  

 

Một người nữa chính là Ito Josai đã ra cửa đón Lý Dục Thần.  

 

Những người này, không ai có thể sánh với Mitarai Kura, không biết bọn họ lấy đâu ra dũng khí mà ngồi đây.  

 

Lý Dục Thần cảm thấy hơi thất vọng.  

 

"Tomita Ryu, Araga Shoji!"  

 

Một người trung niên cầm kiếm đứng dậy, cúi người chào Lý Dục Thần.  

 

Dù cúi người, nhưng không có miếng kính cẩn nào, chẳng qua đó chỉ là thói quen lễ phép mà thôi, trái lại còn nhân cơ hội cúi người mà nhanh chóng rút kiếm ra xuất chiêu, tấn công bất ngờ.  

 

Tất nhiên là Lý Dục Thần sẽ không cho ông ta cơ hội, Chiba Shinichi còn không kịp rút đao ra, những người ở đây cũng đừng hòng rút đao ra trước mặt anh.  

 

Thanh đao của người đó còn chưa kịp ra khỏi vỏ thì người đã văng ra xa, va phải khán đài ở phía xa, cũng không thể đứng lên nữa.  

 

"võ đạo Đông Doanh chỉ có vậy thôi sao?" Lý Dục Thần nhìn bọn họ nói: "Thế này đi, hôm nay nếu trong số các người có ai rút được đao ra trước mặt tôi, coi như tôi thua."  

 

Anh vừa nói xong câu này, lập tức gây ra một tiếng xôn xao không nhỏ. Toàn bộ võ giả Đông Doanh đều phẫn nộ, ngay cả Ito Josai, người hồi nãy vẫn đang hòa nhã cũng phải nhíu mày, vẻ mặt đầy tức giận.  

 

"Shinto Ryu, Fumio Mizuguchi!" Lại một người đứng lên nói.  

 

Fumio Mizuguchi rất thông minh, còn chưa nói xong đã bắt đầu rút đao, nhưng mục đích rút đao ra không phải để giết người mà chỉ để rút đao ra, điều này khá đơn giản vì ngoài việc rút đao ra cũng không cần nghĩ đến chuyện gì.  

 

Tuy nhiên, kết cục của gã cũng giống như Araga Shoji, đao còn chưa nhúc nhích là người đã văng đi.  

 

Ai nấy cũng ngẩn người.  

 

Không ai thấy được Lý Dục Thần ra tay như thế nào.  

 

Phần lớn mọi người thậm chí còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì sao lại như thế? Chỉ có hai cao thủ Tiên Thiên mới cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của Lý Dục Thần.  

 

Ito Josai vừa kinh ngạc nhưng lại càng thêm bối rối.  

 

‘Rõ ràng trên người người này không có khí tức Tiên Thiên, sao cậu ta lại mạnh đến thế được? Chẳng lẽ cậu ta đã đạt đến cảnh giới quy chân rồi?’  

 

Ông ta bước lên một bước, đứng đối diện với Lý Dục Thần, hơi cúi người nói: "Kagami Akechi Ryu, Ito Josai, xin chỉ giáo!"  

 

Lý Dục Thần gật đầu lại với ông ta.  

eyJpdiI6IkxrUkV3b2dwcU5uS3UxUVowbm1veFE9PSIsInZhbHVlIjoiUFpaaUNNTE8zVkJvdzFta2VVNzNlXC9IbVpDTDZpU3psNDdEd3daa0x3Q3o4a2ZcL3Y4NmEwdEdYZWlXSWtHUkZYIiwibWFjIjoiZDcyYmEzYTc4YzFkOGYzNzQ0MzY4M2E0Y2U0MDVlN2RlODliZDBkYTdiZjg2OWRhY2UxMDgzMWEwNmYwYjNjNSJ9
eyJpdiI6IksrTUFTWTFFMFlZVGtmWkdvRk9oa0E9PSIsInZhbHVlIjoiYjZYZmFvWHlDTTBGYXZDTHg4ZDVKT2tNRWpiVThBcnpyQkZWeldpeHZadndJbGNaMGNcLzFxODRxSTJNakFxVzRrZlg5XC9yK1wvZnVFcEZhWWdaWWpNdTF5TmFGQ0UrTHNIWEVNMWFhZmIxUkdSMWx1NVlmQzRtR0pNUmpsY3VFV1NySndWUSt1dzBUUjRNZ21qMFwvUGh4NUVrXC9mdk1jVzgwYzdWVmpBY3RNRVJvdk1EZThBSGxcL2dMZmdRZiszSmUzOHZKQlRFM1BsZVR6ejZrT3FJN0R0XC8ra1FGK3NqUmxcLzVlQ1VaTktNaHZEY2Z2Ymh0Sm5kVVFrWW5sMzhMVmlZZG5IcEp2NHhUMWg0UFVDMDArekxRUUxBUTV3SVJsWTBlUWswMm9ZWUdnK3dVYlF3clNybWNkdWloQVpFMG80SytNUXdhRXRUSGtoWlFadis1TVwvdGxmXC9keW0wTnFyRVZSM1dzTFZqQzhabEV0Zk5MTk5NTFJpOGg3dDRINTZTOGZwaHZxaFNNWU01UXVMSjVtMnZ5SGZjMU9vKzNyTTcrZVZURk00bitCVGk4cWhtMEZ1RTJMd0Zib09mTFQwYktrQTRzakhFcE1yZDhHY3pidE9hbUlaZjhuVUNqYXozNm8yRWtEUzZtQUxBNWNINEtNQmVSXC93ZEFYd3JhZlhnYm5uVjNmRFdFOXNTTW9BU05aMHpRdEo2NlR4RUhueXhZVVhLMTZteE0zWFo4ellnaFBOMGp4QW5nRUNmeXdhUlh2T1hyNVJXenI0NlhRUUVkbGNrczRkcFphclRZV0ZqcUk2SFlxQ1N2VnZiTXpxM1ZhODRFVUsrNGpxNVl4ZVRublJVMHZvXC9NdVlWNnBuYW1ITmcweGFVOWtYUTE1QkhaXC9MMnNMTXMyQStWUElZdWtqT1wva2RFbFwvUDlRQTdcLzZ3IiwibWFjIjoiMjFmZjZhYTU2NjA5MDFlYmVhOTc0ZDVkNDUwODRjOGU5OTAyNmRmZTgwMmQ1MGE4NDI2MDdlZDcwNTdiZjY0YyJ9

"Lý Dục Thần." Anh nói ra tên mình.

Ads
';
Advertisement