Khi nghe tên của anh, vẻ mặt của đa số những người có mặt ở đều bàng quan, rõ là chưa từng nghe nhắc đến, cũng có vài người tỏ ra chút kinh ngạc.
Ito Josai nói: "Tôi đã từng nghe thấy tên của cậu, cậu là kiện tướng trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ, vừa mới xuất hiện đột ngột vào năm ngoái đã khiến cho võ lâm Nam Bắc phải khiếp sợ, trở thành minh chủ của Tổng Liên Minh Võ quán Hoa Hạ. Mọi người đều nói cậu rất trẻ, nhưng tôi không ngờ là cậu lại trẻ đến thế!"
Trên những gương mặt bàng quan ở trong sân kia chợt lộ ra vẻ bất ngờ.
Lý Dục Thần không muốn nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi nâng tay làm tư thế mời, thể hiện sự tôn trọng với một đối thủ như Ito Josai.
"Cậu Lý, trước khi ra tay, tôi muốn hỏi cậu một câu." Ito Josai nhìn thẳng vào mặt Lý Dục Thần: "Nghe đồn cậu là người đã tiêu diệt Thiên Nhẫn Tông, không biết có đúng là vậy không?"
"Nếu ông nói đến Itazura Kazuyoshi và Tamagawa Kyoko, thì đúng là tôi đã giết họ. Còn về chuyện diệt môn, các ông nghĩ sao cũng được." Lý Dục Thần thản nhiên trả lời.
"Vậy người giết Bando Shuichi cũng là cậu sao?" Vẻ mặt của Ito Josai chợt trở nên lạnh lùng hơn, ánh mắt lóe lên sát ý.
"Không phải, mà ngược lại, còn có thể coi tôi là bạn của Bando Shuichi." Lý Dục Thần nhận ra mối quan hệ giữa Ito Josai và Bando Shuichi khá sâu sắc: "Bando Shuichi bị Mitarai Kagami giết."
"Cái gì?" Ito Josai bất ngờ.
"Không thể nào!" Một ông lão có mặt trong sân đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Cậu là đồ dối trá! Bando Shuichi có mối quan hệ rất tốt với Mitarai đại nhân, xét về vai vế thì ông ấy còn là chú của Mitarai Kagami, sao Kagami có thể giết ông ấy được chứ? Cậu vừa nói Itazura Kazuyoshi và Tamagawa Kyoko là do cậu giết, giờ lại nói cậu là bạn của Bando Shuichi, nói chuyện câu trước đá câu sau, rõ ràng là đang nói dối!"
Lý Dục Thần cười mỉa, không buồn giải thích, chỉ nói với Ito Josai: "Hỏi xong chưa? Nếu xong rồi, thì ra tay đi."
Nhưng Ito Josai vẫn đứng yên ở đó.
"Bando Shuichi là bạn thân nhất của tôi..." Ông ta cúi đầu, vẻ mặt cực kỳ khó coi, giọng điệu mang chút bi thương. "Tôi tin những gì cậu Lý nói, cậu ấy không có lý nào lại lừa chúng ta cả."
"Ito!" Ông lão trên sân không hài lòng nói: "Sao ông có thể nói đỡ cho kẻ thù chứ? Đừng quên, ông là võ sĩ của Đông Doanh! Ông phải thề trung thành với Amaterasu cho tới chết!"
Ito Josai khẽ mỉm cười, nụ cười ấy có chút cô đơn, sau đó ông ta cúi đầu chào Lý Dục Thần, rồi dứt khoát quay người bước ra khỏi cửa.
"Ito, ông là đồ hèn! Đồ phản bội!"
Trong võ quán, tiếng chửi bới vang lên không ngớt.
Lý Dục Thần nhìn theo bóng lưng của Ito, không khỏi có chút tán thưởng. Nói đi là đi, ai cười cứ cười, hóa ra Đông Doanh cũng có người tu hành thế này.
Còn những kẻ đang mắng chửi bắt người ta phải tận tâm cống hiến vì một người nào đó trong sân này, lại khiến anh cảm thấy cảm thấy cực kỳ nực cười.
Anh rút kiếm Huyền Minh ra, nhưng anh không rút kiếm vì những người này, ở đây không có người nào xứng để anh rút kiếm cả.
Anh chỉ muốn dùng kiếm để lại một dấu ấn trên đất Đông Doanh, khiến quốc gia lấy kiếm làm đạo này thực sự hiểu được ý nghĩa sâu xa nhất của kiếm thuật.
Một luồng ánh sáng màu đen lóe lên.
Toàn bộ võ quán của Đông Doanh bị chẻ làm đôi.
Anh bước ra khỏi khe hở, kiếm khí lan tỏa theo từng bước đi của anh, mặt đất sau lưng anh nứt ra, kéo dài từ công viên đi qua đường quốc lộ đến Chiêu Hồn Xã nổi tiếng.
Anh đi dọc theo trục chính của Chiêu Hồn Xã, không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo, rõ ràng trời đang nắng chói chang nhưng nơi đây lại giống như âm phủ nằm dưới lòng đất, cảm giác lạnh lẽo chui thẳng vào người.
Lý Dục Thần phong tỏa sức mạnh Chiêu Hồn mạnh mẽ đó lại, tiếp tục đi về phía trước, bước qua cổng thần.
Kiếm khí vẫn đi theo từng nhịp bước của anh, mặt đất tiếp tục nứt ra.
Những võ sĩ trong võ quán bị hù cho cứng người như tượng đá. Bọn họ chưa từng nhìn thấy kiếm pháp mạnh mẽ và kỳ diệu đến vậy. Trong số các đạo mà họ luyện tập, kiếm đạo cao nhất cũng chỉ là tốc độ và là sức mạnh.
Kiếm thánh huyền thoại của Đông Doanh, cũng chính là người sáng lập Hokushin đã từng dùng một kiếm chém đôi một hòn đảo, tạo ra một hẻm núi dài mười dặm nằm giữa đảo.
Nhưng người trước mặt này lại lật đổ sự hiểu biết của họ về kiếm. Kiếm có thể từ từ đi tới, kiếm khí có thể đi theo bước chân người, không nhanh cũng không chậm. Càng kỳ lạ hơn là kiếm đã đi theo chân người lại còn có thể quẹo, chém ra những vết nứt sâu và cong trên mặt đất đằng sau anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất