Mọi người chỉ cảm thấy trên người này có một luồng ánh sáng thần thánh mà ngay cả mặt trời cũng không thể nào che phủ được.
Chỉ trong nháy mắt, người đó đã đi đến giữa võ quán.
Cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ được mặt của ông ta.
Ông lão Thiên Tiên dẫn đầu vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Jange đại nhân!"
Những người còn lại mới nhận ra đây chính là Miraita Jange đại nhân trong truyền thuyết, em trai ruột của Mitarai Kura, kỳ tài kiếm đạo ngàn năm có một đầu tiên của Đông Doanh.
Truyền thuyết nói rằng, kiếm thuật của Jange đại nhân đã vượt qua cả kiếm thánh ngày trước.
"Jange đại nhân, người mau giết tên đó đi! Đừng để cậu ta phá hủy anh linh trong đền thờ!" Ông già ấy nói.
Miraita Jange nhìn vào những vết nứt trên mặt đất, ánh mắt lộ ra một vẻ tán thưởng.
Ông ta bước tới một bước, đôi guốc gỗ phát ra tiếng "cộp cộp", người đã đi ra khỏi võ quán, đi đến đầu bên kia của khe hở.
Mọi người sửng sốt nhìn bóng lưng ông ta.
"Đây chính là... Jange đại nhân sao? Mạnh thật đấy!"
"Được rồi, Jange đại nhân xuống núi, không sao rồi, không ai có thể đỡ được một kiếm của Jange đại nhân!" Ánh mắt ông lão lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
"Kiếm của Jange đại nhân đâu? Sao tôi không thấy ông ấy mang theo kiếm?" Có một người đột nhiên lo lắng hỏi.
"Cậu thì biết cái gì? Chưa từng có người nào nhìn thấy kiếm của Jnage đại nhân, những người từng thấy kiếm của người đều đã chết!" Ông lão nói.
…
Lý Dục Thần đứng dưới cánh cửa, nhìn về ngôi đền không quá hoành tráng kia.
Khí tức thần linh truyền tới từ phía sau ngôi đền.
Anh từ từ bước tới, đi qua hai đại sảnh, đến khu điện thờ ở phía sau.
Giữa đại điện, có một thanh đao đang được thờ cúng.
Thanh đao sáng bóng như mới, tỏa ra luồng khí lạnh.
Đây là một thanh đao âm linh đã tích tụ không biết bao nhiêu linh hồn.
Khi thần thức của anh phong tỏa thanh đao, trên lớp thép lạnh lẽo sáng bóng đó phản chiếu vô số khuôn mặt.
Mà trong số đó, anh đã nhìn thấy khuôn mặt của Mitarai Kura.
Mặc dù chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, lập tức bị vô số khuôn mặt khác che khuất.
"Mới chết đã bị triệu hồi rồi sao?" Lý Dục Thần hơi ngạc nhiên: "Khó trách nơi đây được gọi là Chiêu Hồn Xã!"
Đây có lẽ là tín ngưỡng của các võ giả.
Bằng cách dùng hình thức đền thờ để kết nối tín ngưỡng của các võ giả, từ đó các võ sĩ Đông Doanh có thể sống mãi mãi thông qua cách dùng đao hồn.
Thanh đao thu càng nhiều linh hồn, sức mạnh tích tụ của các võ sĩ sẽ càng mạnh, sức mạnh có thể sử dụng trong tương lai cũng sẽ lớn hơn.
Lý Dục Thần không thể đánh giá phương pháp này, nó có thể được coi là một cách tu luyện trong pháp môn, tất cả các võ sĩ đều tự nguyện, cũng không có ai ép họ phải góp linh hồn mình, vậy nên không được xem là tà hồn thuật.
Nhưng phương pháp này không có ích gì cho cá nhân, có lẽ chỉ khi cả dân tộc đều coi trọng võ thuật thì nó mới phát huy được tác dụng.
Lý Dục Thần cẩn thận quan sát, nhưng đã nhìn rất lâu vẫn không thấy được khuôn mặt của Bando Shuichi.
Ban đầu anh nghĩ rằng đó là do Bando Shuichi đã chết trên biển, nhưng anh lại nhanh chóng bắt gặp khuôn mặt của Mitarai Kagami.
Có vẻ như không phải mọi linh hồn của võ sĩ Đông Doanh đều bị hút vào đây. Có lẽ họ đều là những người đã đến đây cúng bái khi còn sống, còn phải lập lời thề nữa.
Còn con đường mà Bando Shuichi theo không giống với những người này.
Lý Dục Thần cầm kiếm Huyền Minh, tập trung ý niệm vào thân kiếm, lập tức cảm nhận được sức mạnh của thanh đao trên bàn thờ cũng dâng lên theo.
Kiếm ý của anh càng mạnh, đao ý của thanh đao cũng càng mạnh.
Khó trách bọn họ dọn sạch khu vực này và không tiến tới ngăn cản nữa, hóa ra là do bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào thanh đao này, ở trong mắt bọn họ, thanh đao này chắc chắn sẽ vô địch.
Với sức mạnh của cả quốc gia đã trải qua hàng trăm năm, ngưng tụ linh hồn của nhiều thế hệ võ sĩ, tín ngưỡng của hàng ngàn hàng tỉ người dân để tạo ra thanh hồn đao này, quả thật thanh đao này mạnh đến mức không thể tin nổi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất