Lý Dục Thần không cho rằng việc thờ phụng một thanh đao như vậy là một điều tốt.
Dù là một dân tộc hay một gia tộc cũng vậy, cũng không nên đặt niềm tin và hy vọng vào một thanh đao biểu tượng cho sự chết chóc.
Thoạt nhìn khi có thanh đao này ở đây, linh hồn dân tộc sẽ mãi tồn tại, tinh thần chiến đấu của dân tộc sẽ không mất đi. Cho dù là thời đại nào, họ cũng có thể quật khởi. Nhưng trong thực tế, đó chỉ là những kẻ hiếu chiến bắt người dân lên chiến xa. Một khi chiến tranh bắt đầu, dù thắng hay bại, người dân cũng sẽ trở thành vật hy sinh dưới vệt bánh xe.
“Cậu cũng cảm thấy thanh đao này là điềm xấu đúng không?”
Một giọng nói vang lên sau lưng anh.
Lý Dục Thần xoay người, nhìn thấy một người mặc đồ trắng bước vào, guốc gỗ bước đi trên mặt đất tạo ra những tiếng vang giòn giã.
Người này trông rất trẻ, da thịt trắng nõn như trẻ sơ sinh, ánh mắt trong veo như suối trên núi, đôi môi đỏ thắm như cánh anh đào.
Nếu không đoán trước được thân phận của người này, Lý Dục Thần thậm chí không thể phân biệt được đây là nam hay nữ.
Cảnh giới của Mitarai Jange còn cao hơn cả lời đồn.
Một người như vậy chắc hẳn rất cô độc. E rằng cả Đông Doanh này không ai có thể hiểu được cảnh giới của ông ta.
Lý Dục Thần đã nhận ra điều này từ trong ánh mắt của ông ta.
“Điềm xấu?” Anh tò mò tại sao Mitarai Jange lại nói thế.
“Nơi này là Chiêu Hồn Xã, vốn là đền thờ anh linh được Thiên Hoàng dựng nên để tưởng nhớ các võ sĩ đã hy sinh trong trận chiến vì ông ta. Đao là biểu tượng của anh linh, cũng là chỗ dựa tinh thần của các võ giả.”
Mitarai Jange bước đến trước bàn thờ, không thể hiện chút sự kính sợ nào, nhưng cũng không có vẻ khinh thường.
“Nhưng mọi thứ đã thay đổi từ lâu rồi.” Ông ta chỉ vào quyển sách trên bàn và nói: “Những cái tên ghi trong đây đã không còn là tên của những võ sĩ thuần túy nữa. Giống như nước bẩn xả vào đại dương vậy, dù nhìn có vẻ ít nhưng cũng đủ để làm ô nhiễm cả thế giới.”
“Khi họ viết tên bọn con buôn chính trị bẩn thỉu và những kẻ hiếu chiến lên đó, thanh đao này đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Anh linh đã bị vấy bẩn, thân đao vốn sáng trong nay chỉ còn lại vẻ bề ngoài. Nó sẽ tiếp tục làm ô nhiễm những người thờ phụng nó, lừa dối họ, làm tổn thương bọn họ, cho đến khi dân tộc này chết đi.”
Sự xuất hiện của Mitarai Jange nằm trong dự đoán của Lý Dục Thần, nhưng anh hoàn toàn không ngờ là lại xuất hiện theo cách này, càng không ngờ ông ta sẽ nói ra những lời như vậy.
“Nếu đã là điềm xấu thì tại sao ông vẫn đến đây? Ông không đến đây để bảo vệ nó sao?”
“Thứ đáng sợ chính là ở đây.” Mitarai Jange đưa tay ra như muốn chạm vào thân đao, nhưng khi còn cách thanh đao một khoảng thì ông ta dừng lại: "Người dân đã bị nó bắt đi, dù biết nó là điềm xấu nhưng vẫn dốc hết tâm sức vào nó, tín ngưỡng nó, hầu hạ nó, bảo vệ nó. Nếu nó bị phá hủy, tín ngưỡng tinh thần của cả dân tộc sẽ sụp đổ.”
“Vậy ra đó là sự khác nhau giữa chết ngay tức khắc và từ từ chết sao?” Lý Dục Thần hỏi.
Mitarai Jange quay người lại, gương mặt trong phản chiếu ánh sáng chiếu từ ngoài cửa vào.
“Đúng vậy, nhưng từ từ chết lại luôn có được hy vọng sẽ được cứu rỗi.”
Lý Dục Thần gật đầu một cái: “Nếu mà đất nước các ông có thêm nhiều người như ông thì hay rồi, như anh trai ông vậy, nếu ông ta cũng nhìn nhận thấu đáo như vậy thì đã không rơi vào tình cảnh này.”
Mitarai Jange lại lắc đầu: “Cậu sai rồi. Nếu tất cả mọi người đều như tôi, đất nước của chúng tôi đã không còn tồn tại từ lâu rồi.”
Ông ta tự cười giễu: "Mỗi người đều có số phận của riêng mình, mỗi dân tộc cũng có số phận của riêng nó. Từ rất nhiều năm trước, tôi đã hiểu ra rằng con người không thể chống lại được số phận. Tu hành chỉ là một cách để trốn tránh, nhưng không phải ai cũng có cơ hội tu hành. Phần lớn mọi người đều bị dòng chảy của số phận cuốn đi và xuôi theo dòng nước. Đế vương, tướng hay quan đều như thế cả."
Lý Dục Thần nhìn Mitarai Jange, đột nhiên cảm thấy người này thật kỳ lạ, hoàn toàn khác với những người tu hành mà anh từng gặp trước đây.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất