“Chắc là vậy, dù sao thì cũng đã qua rất lâu rồi, thậm chí tôi còn quên mất cả tuổi tác của chính mình nữa.” Mitarai Jange lắc đầu một cái, “Khi đó, tôi chỉ một lòng muốn luyện kiếm, suốt ngày chỉ ngẩn ngơ ở trong rừng trúc, nghĩ đủ mọi chuyện vớ vẩn, thật là buồn cười!”  

 

 

“Không có thầy giỏi chỉ điểm mà ông lại có được sự ngộ tính như thế, thật là hiếm có!”  

 

Lý Dục Thần thật lòng bội phục Mitarai Jange.  

 

Anh ở Thiên Đô học đạo, bái Vân Dương Tử làm thầy, lại có nhiều sư huynh sư tỷ tài giỏi như vậy, sau khi xuống núi lại liên tiếp gặp được cơ duyên tốt, mãi cho đến gần đây mới có được ngộ tính về đạo không phải đạo, từ đó mới có ý tưởng sáng tạo ra con đường của riêng mình.  

 

Còn Mitarai Jange, ở trong gia tộc võ sĩ Đông Doanh, có một vị huynh trưởng cố chấp như Mitarai Kura, chỉ luyện kiếm trong rừng trúc mà lại có thể nghĩ ra những điều này, ngộ tính ấy đã không phải là thứ có thể được mô tả bằng từ “cao” nữa rồi.  

 

“Tôi cũng muốn được học với thầy giỏi, nhưng tiếc là, Đông Doanh không có thầy giỏi.” Mitarai Jange cười khổ, “Tôi từng nghĩ đến việc đến Hoa Hạ, đến Côn Luân trong truyền thuyết, đến để tìm tiên để thỉnh đạo, nhưng mà, tôi là một kẻ lười biếng, lười đến mức ngoài luyện kiếm ra thì chẳng muốn làm gì khác. Thậm chí ngay cả ăn cơm mà tôi còn không muốn ăn, vì việc đó đúng là lãng phí sinh mệnh. Nhưng vì để sinh tồn mà hồi còn trẻ tôi đã ăn không biết bao nhiêu là cơm. Thế giới này thực sự đầy rẫy những mâu thuẫn kỳ quái, tôi rất nghi ngờ là Thiên Đạo đang cố ý trêu đùa chúng ta.”  

 

“Tuy nhiên, tôi cũng coi như may mắn, không thể nói rằng tôi không có 'thầy giỏi' được, hơn một trăm năm trước, tôi đã từng gặp một người, tôi đã nhìn thấy kiếm của người ấy...”  

 

Ánh mắt của Mitarai Jange lướt qua vai của Lý Dục Thần, tựa như xuyên qua cả thời không, nhìn thấy những điều ở nơi rất xa xôi.  

 

“Đến tận bây giờ tôi vẫn có cách nào để hình dung thanh kiếm đó, không có uy lực như sấm sét, không mang sát ý lạnh đến thấu xương, không ánh lên hàn quang hay bùng cháy ngọn lửa, thậm chí còn không sở hữu độ sắc bén mà một thanh kiếm nên có. Nhưng chính một thanh kiếm như vậy, bình thường đến lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rằng cả thế giới này đều là tro bụi dưới lưỡi kiếm của người ấy.”  

 

“Tôi mê mẩn kiếm đạo, chính là bắt đầu từ khi đó. Nếu nói tôi từng gặp được thầy giỏi vậy thì đó chính là người ấy.” Ánh mắt của Mitarai Jange thu lại, “Tôi nhận ra rằng toàn bộ võ sĩ đạo của Đông Doanh đã đi chệch hướng rồi. Bọn họ đều theo đuổi sức mạnh ở trong một khoảnh khắc nào đó, theo đuổi sức mạnh từ tâm niệm tập trung vô hạn, từ kiếm đạo đến ninja cũng đều như vậy.”  

 

“Nhưng đạo thì không thể mù quáng theo đuổi! Càng là những niệm tưởng tập trung vô hạn thì sẽ càng trở thành chướng ngại của đạo, chỉ có phá bỏ niệm tưởng thì mới có thể nhìn thấu chân lý của đạo. Đạo là như vậy, kiếm là như vậy, đời người cũng vậy.”  

 

Lý Dục Thần cảm khái ở trong lòng, anh cũng hơi tiếc vì gặp Mitarai Jange quá muộn.  

 

“Thế là ông tự mình sáng tạo ra đao Vô Niệm.”  

 

“Đúng vậy, đao Vô Niệm. Tôi thật sự không nghĩ ra được cái tên nào hay hơn nữa, khiến cậu Lý chê cười rồi.”  

 

“Nhưng vừa rồi ông vẫn còn có niệm, nếu ông thực sự vô niệm thì theo lý mà nói, tôi không thể nhìn thấy đao của ông.” Lý Dục Thần nói.  

 

Mitarai Jange mỉm cười gật đầu: “Không uổng công tôi nói với cậu nhiều như vậy, cậu quả nhiên là tri âm của tôi. Vậy mà tôi lại hơi không nỡ rời xa cậu rồi, muốn tiếp tục trò chuyện với cậu như thế này mãi thôi! Cậu biết không, trong suốt năm mươi năm qua, tổng số lời tôi nói cộng lại còn không nhiều bằng hôm nay.”  

 

Lý Dục Thần hơi sững người, rồi không nhịn được mà bật cười ha ha.  

 

Có lẽ Mitarai Jange cũng cảm thấy rất buồn cười, nên ông ta cũng cười rộ lên.  

 

Hai người cứ thế mà cười với nhau một lúc lâu.  

 

Sau khi cười xong, vẻ mặt của Mitarai Jange trở nên nghiêm túc, nói: “Vừa rồi có niệm, là vì tôi rất muốn xem cách cậu ứng phó, mà cậu ở trong thế giới tâm niệm của tôi, lại tạo ra một tiểu thế giới khác, thực sự khiến tôi phải thán phục. Vậy thì tiếp theo, hãy bước vào thế giới vô niệm của tôi đi...”  

 

Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng lại trở về với hình ảnh đối kiếm vừa rồi.  

 

Phù quang mịt mờ ở khắp nơi xung quanh.  

 

Điều khác biệt là lần này, Lý Dục Thần không thể nhìn thấy Mitarai Jange đang ở nơi nào.  

 

Không một bóng người, không có ảo ảnh tụ lại, cũng không có thanh trường đao rút ra từ ánh sáng.  

 

Chỉ có kiếm ý từ bốn phương tám hướng, không rõ xuất phát từ đâu.  

 

Lý Dục Thần hiểu rằng, đây mới chính là đao Vô Niệm chân chính.  

eyJpdiI6ImlkREJmQmxaMCtIWDVjME9QbHFKM2c9PSIsInZhbHVlIjoibVBzbTZyR3NkKzNzZTlkOG5TY1BOc0FXN0MxYjA4UFNpRjJOS0RwNGhTOGhXOWNZcU04SUJrODN4cE5XcEdUbyIsIm1hYyI6IjBkMDQ3ZWY0YzJiN2JmMTBlMmY0ZGEzOWQwODcwNjNiY2M0MTRmMjFiNTYxNDZhMDQwZTdiYTA1MGE4ZDY0N2EifQ==
eyJpdiI6IjVQdjZsYzI3QjlUNWtmWkdPWUVueUE9PSIsInZhbHVlIjoiU01lbXFnZVk3S0NWMXZrWk90U1RaaUZtNE5uK3ZPdU5GcHN1QUdRYnNPQ0labWs4eGNwQk1SUWtZem9ja1M3ME15RjFKTENOd1V2bm5mQk8yKzc1MXdpQUh0czJSUGpPeDRqXC9SdlZzeXNtZUJYRE9wXC8wUFBXWXVKRkRIdnZXZm12WkE3S3VlaFNzc2ptTmdHMnBtRTRiVzVBanRzeTJ6RE1ZSmtLMzFSaVhJa2RoWmIwcmpFWmU0alwveVpDR2Erd25TK1paKzlGUW1SckJsTzhFT1wvMVZcL3FCdHl4UUt1ekJwMXRKejBRRGxaNGtcLzZBR1NFMTU3bnVLYjJnVTNuRlFFZUZsRnJSR1BKZmxqQzFyR3dLeHJCQkpiZ3hiZGJHNnNqQ1dwc0MzK0k9IiwibWFjIjoiZTAwYjAzMDJiZDJiMDhhNjc0NTljOTkyY2MzYjUyOThkNTk4ZmFkMjZhODdlMzU4NzNjMWVjNmU3ZTYzNTU4YiJ9

Ads
';
Advertisement