Một tiếng ‘tách’ vang lên, khe khẽ nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Hoặc cũng có thể âm thanh đó chỉ là ảo giác.
Tất cả mọi người, ai nấy đều nhìn thấy viên đạn như tan ra trong không khí, ngay sau lưng của Lý Dục Thần.
Khuôn mặt của các võ sĩ tràn ngập sự khiếp sợ.
Quá kinh khủng.
Đối với những cao thủ kia, viên đạn không phải là thứ đáng sợ ở đây. Hầu hết trong số họ đều không sợ đạn của súng lục, thậm chí có người còn có thể điều khiến nó chỉ bằng ý nghĩ.
Nhưng để làm nó biến mất như thế kia thì lại không có ai làm được.
Họ có thể dùng đầu ngón tay nghiền nát viên đạn thành những mảnh nhỏ, thậm chí là thành bụi mịn, nhưng đến cuối cùng thì vẫn sẽ còn sót lại chút gì đó.
Vậy mà bây giờ, viên đạn đã biến mất, là thật sự biến mất, bị xóa sổ hoàn toàn, đến cả phần năng lượng nó mang theo cũng không còn tồn tại.
Lão võ sĩ Tiên Thiên có lẽ là người sốc nhất ở đây. Trong đám người vừa chứng kiến chuyện vừa rồi, có lẽ cũng chỉ có cảnh giới của ông ta may ra mới nhìn được chút manh mối.
“Đây là… tiểu vũ trụ trong truyền thuyết sao?” Lão ta lẩm bẩm.
Theo như lời của Đông Doanh, “tiểu vũ trụ” chính là loại tu hành cao nhất trong truyền thuyết, thường được các nhà họa sĩ truyện tranh manga và các tiểu thuyết gia dùng để chỉ nguồn năng lượng ẩn chứa trong cơ thể con người. Nhưng thực chất, nó lại không phải là một loại năng lượng, mà là một loại cảnh giới, một loại trải nghiệm độc đáo thoát ly hẳn khỏi trói buộc của thế giới hiện thực, đạt đến cảnh giới của bản thân.
Chỉ khi hai thế giới va chạm vào nhau thì mới có thể tạo ra hiện tượng khiến vật chất và năng lượng hoàn toàn bị chôn vùi như thế.
Vị tướng quân đã nổ súng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc của ông ta lại hoàn toàn khác với các tu sĩ. Ông ta không cảm nhận được sự khủng khiếp của thuật chôn vùi, và vì là người bình thường nên ông ta cũng không thấy được đường bay của viên đạn.
Ông ta kinh ngạc chỉ vì trong phạm vi gần như thế mà mình lại chẳng thể bắn chết kẻ địch. Điều này khiến ông ta hoang mang, xấu hổ, cuối cùng là phẫn nộ.
Vị tướng quân kia hừ lạnh, ngón tay đầy vết chai sạn lại thành thạo bóp cò một lần nữa.
Lão võ sĩ vốn dĩ có thể ngăn ông ta lại, nhưng không biết vì cái uy của tướng quân quá lớn, hay là phát bắn vừa rồi đã đụng đến lòng tự trọng của bọn họ, rốt cuộc ông ta vẫn chỉ đứng đấy, im lặng quan sát.
Pằng, pằng, pằng, pằng, pằng!
Năm tiếng súng liên tiếp vang lên.
Năm viên đạn lao ra khỏi họng súng, xé toạc không gian.
Nhưng đúng lúc này, hai người ở phía trước – Lý Dục Thần và Mitarai Jange lại cùng biến mất.
Không một ai biết họ đã biến mất như thế nào.
Năm viên đạn vút qua nơi vốn là chỗ đứng của hai người, cuối cùng lại ghim vào thanh hồn đao sáng ngời mà uy nghiêm kia.
Sau một loạt tiếng va chạm sắc bén, thanh hồn đao rơi từ trên kệ rơi xuống.
Cả điện Phụng An như chết lặng.
Từ thời Minh Trị tới nay, thanh đao đó là nơi chứa đựng hồn phách của hàng ngàn võ sĩ đã chết, là vật nâng cao sĩ khí của các võ sĩ Đông Doanh, cũng là tín ngưỡng của các võ sĩ khác, giờ đây chỉ còn là một thanh đao nằm lăn lóc trên mặt đất, như đã chết.
Sắc mắt của tướng quân tối sầm, nhưng ngay sau đó ông ta đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Ông ta bước đến, nhặt thanh đao kia lên, đặt nó lên giá đao trên bàn thờ, sau đó xoay người lại, nghiêm túc nói: “Chuyện ngày hôm nay, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài!”
Nói xong, ông ta bước đi, ngẩng cao đầu đi ra ngoài, cứ như một vị tướng quân vừa thắng trận trở về.
Các quân sĩ mặc thường phục trắng đen theo sau ông ta, hàng lối vô cùng chỉnh tề.
Để lại một đám võ sĩ ngơ ngác đứng trong điện Phụng An.
Lão võ sĩ nhìn thanh đao, thở một hơi thật dài. Ông ta biết, thanh đao kia giờ như đã chết, tinh thần võ sĩ đạo mà ông ta thờ phụng bấy lâu nay cũng đã tan biến. Bây giờ ở trên bàn chỉ còn là một thanh quỷ đao để mặc đám khách lợi dụng bất cứ lúc nào.
Lão nhớ tới Mitarai Jange, nhớ tới Ito Josai, đột nhiên ngộ ra.
Có lẽ, mọi thứ đã như vậy từ lâu rồi!
…
Lý Dục Thần và Mitarai Jange lúc này đang đứng trên một bờ biển cách xa sự nhộn nhịp của thành phố lúc nãy.
Trước mắt là biển cả rộng mênh mông vô bờ, hai người họ đứng trên bãi đá ngầm, mặc kệ gió biển thổi vạt áo bay tứ tung.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất