“Vậy sao người ta không ở lại bảo vệ nhà cửa của mình mà lại mặc kệ sóng biển nhấn chìm để mạo hiểm đi sang bờ bên kia?”
Mitarai Jange hỏi xong, bỗng nhiên lại bật cười, nụ cười hơi ngượng ngùng.
“Thứ lỗi cho sự ngớ ngẩn của tôi, tôi từ nhỏ đã sống ở Edo, đã hơn trăm năm chưa từng ra khỏi đó. Ngoại trừ luyện kiếm thì tôi gần như không quan tâm tới những chuyện khác. Tôi chỉ thắc mắc, rốt cuộc điểm cuối của tu hành là gì? Cũng giống như đại dương kia, từ lục địa này đến lục địa khác.”
“Có lẽ vậy.” Lý Dục Thần nhìn về phía xa xa: “Còn bờ bên kia trông như thế này, phải qua mới biết được.”
Mitarai Jange gật đầu, hỏi: “Vậy thì cậu Lý định đi đâu tiếp theo?”
Lý Dục Thần trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Tôi không biết, có lẽ là địa ngục.”
Mitarai Jange khẽ giật mình, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
“Ông thì sao?” Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi á?” Mitarai Jange mỉm cười: “Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ ra khỏi Edo. Thế giới ngoài này quá xa lạ đối với tôi. Có lẽ cũng đã đến lúc phải làm một chuyến. Hoa anh đào ở Edo đã tàn, chẳng còn cảnh đẹp gì khiến tôi lưu luyến nữa rồi.”
“Ông định sang bờ bên kia à?”
“Ồ không, tôi chẳng tin có một thế giới khác ở bên kia. Có thể địa ngục mà cậu nói cũng là một ý hay đấy. Cậu Lý, hy vọng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại!”
“Được.” Lý Dục Thần gật đầu.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi bóng dáng của họ lóe lên, mỗi người một hướng, biến mất trên mặt biến.
Trời đột nhiên nổi một cơn gió to, sóng lớn ập đến, nhấn chìm bãi đá ngầm nơi họ vừa đứng.
…
Từ Thông tức giận đạp đổ ghế nghỉ ở ngoài phòng bệnh.
“Ai — đã — làm — chuyện này?”
Tiếng rống đầy phẫn nộ của ông ta khiến các bác sĩ và y tá trong viện điều dưỡng tư nhân sợ đến mức không dám ho he gì.
Từ Hiểu Bắc nằm trong phòng bệnh, băng gạc trắng quấn kín cả người, không khác gì một cái xác ướp. Hai chân gã đang bị bó bột, treo lên cao.
Cậu quý tử của mãnh hổ Cô Tô - Từ Thông lại bị người ta đánh thừa sống thiếu chết ngay trên phố.
Những người chứng kiến kể rằng đám người đã đánh gã là những kẻ ngông cuồng kinh khủng. Từ Hiểu Bắc đã bất tỉnh nhân sự rồi mà chúng vẫn còn bẻ gãy nốt hai chân của gã rồi mới nghênh ngang bỏ đi.
Rất rõ ràng, đấy không thể nào là một lũ du côn bình thường được.
Chẳng có đám du côn bình thường nào mà lại chột mắt đến mức đụng vào con trai của Từ Thông cả. Vệ sĩ đi cạnh Từ Hiểu Bắc cũng không phải là người mà mấy tên du côn ất ơ đấu lại được.
“Ông Từ…” Một thuộc hạ run rẩy báo cáo: “Theo như camera an ninh ghi lại thì chúng tôi đã xác định được hung thủ. Toàn bộ anh em đã được phái đi, nhất định sẽ tìm được người.”
“Tôi cho các cậu một ngày. Trong vòng một ngày mà không tìm thấy người thì tất cả chết hết cho tao!”
“Vâng!”
Thuộc hạ kia quay người chạy ra ngoài.
Từ Thông vẫn chưa thể nào nguôi giận, gầm lên: “Chết tiệt!”
Sau đó ông ta rút một điếu thuốc, châm lửa rồi hít một hơi.
Đột nhiên, có một bàn tay nhỏ nhắn vươn đến giật phắt điếu thuốc trong miệng ông ta, dập lửa ngay trên thùng rác.
Từ Thông lại càng giận hơn. Là tên nào to gan dám cướp thuốc lá của ông đây?
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt mềm mại mà nghiêm túc, hai chữ “Chết tiệt” vừa ra đến miệng đã bị ông ta nuốt trở về.
Cô y tá chỉ vào tấm biển cấm hút thuốc trên tường, nói: “Ở đây cấm hút thuốc thưa ông.”
Từ Thông đưa tay lên xoa mặt, hỏi: “Cô gái nhỏ, cô biết tôi là ai không?”
Y tá quay người đẩy xe nhỏ vào trong phòng bệnh: “Ông có là Ngọc Hoàng thì vẫn không được hút thuốc đâu.”
Từ Thông đi theo vào, nhìn y tá thành thạo tháo băng gạc trên người con trai tra, thay thuốc, rồi lại quấn băng gạc mới.
“Các cô làm y tá đối xử với ai cũng dịu dàng và cẩn thận thế này hả?” Ông ta hỏi.
Cô y tá kia không ngẩng đầu lên, đáp: “Cũng tùy từng người thôi. Riêng với những người thích hút thuốc thì không được chu đáo như thế này đâu.”
“Ồ, vậy nếu như cô là mẹ kế của bệnh nhân, cô còn có thể dịu dàng như thế này không?”
“Gì cơ?” Cô y tá ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Từ Thông: “Ý ông là sao?”
“Không có gì đâu, haha!” Từ Thông bật cười: “Cô cứ làm việc tiếp đi.”
“Ông Từ!” Một thuộc hạ đột nhiên chạy vào.
Từ Thông đanh mặt lại: “Khốn khiếp, vội đi đầu thai chọn nhà tốt hay gì mà gấp gáp như thế! Chuyện gì?”
Thuộc hạ kia thấy vậy thì sợ hãi, vội vàng lui ra ngoài.
Lúc này Từ Thông mới chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.
“Đã tìm được đám du côn kia thưa ông. Chủ mưu là người Nam Cao Ly, thuộc hạ của Lee Jae Sung.”
“Lee Jae Sung? Cậu chủ của tập đoàn Tam Tống?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất