Lâm Mộng Đình vốn là hoa khôi của Đại học Nam Giang, Triệu Xuyến đương nhiên biết cô, cộng thêm việc đã nghe bài giảng của Lý Dục Thần tại Ngô Đồng Cư, cũng có thể xem như đã quen biết.  

 

“Hai người không sao chứ?” Lâm Mộng Đình hỏi.  

 

“Không sao, chị Mộng Đình, sao chị lại đến đây?”  

 

“Từ Thông gửi tin cho chị, nói rằng có thể em sẽ gặp nguy hiểm, nên chị đến thẳng đây luôn.”  

 

Sau khi Lâm Mộng Đình xác nhận Đinh Hương và Triệu Xuyến không sao, cô nhìn về phía đối diện, sắc mặt chợt trở nên lạnh lùng, phong thái toát ra đầy vẻ uy nghiêm.  

 

Cảnh tượng vừa rồi đã khiến những người đàn ông khác sợ hãi, ai nấy đều đứng ngây ra tại chỗ.  

 

“Người vừa rồi nói nguyện giảm mười năm tuổi thọ, là anh đúng không?” Lâm Mộng Đình nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở giữa và hỏi.  

 

“Tôi... tôi...”  

 

Ban đầu, người đàn ông còn có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Hắn ta nghĩ chắc vừa rồi mình bị ảo giác, sao con người có thể bị thiêu cháy một cách kỳ quái như vậy được? Dù người phụ nữ này có mang theo súng phun lửa, thì việc thiêu chết một người cũng phải có quá trình chứ.  

 

Hắn ta đã xem nhiều cảnh trong phim chiến tranh, ngay cả khi bom xăng napalm phát nổ thì cũng phải để lại dấu vết cháy đen, chứ đây có phải là bom nguyên tử đâu!  

 

“Mày lại là đứa nào? Vừa rồi mày đã dùng cái trò quỷ gì? Biết ông đây là ai không? Mau biến anh em của tao trở lại, nếu không tao cho mày đẹp mặt!”  

 

Đối mặt với khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt, dường như người đàn ông đã mất đi cả lý trí lẫn khả năng phán đoán cơ bản.  

 

Ngược lại, ánh mắt của người đàn ông thấp bé nói tiếng Cao Ly ở bên cạnh hắn ta lại trở nên cảnh giác và lo lắng, khẽ lùi về phía sau từng bước nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn bất cứ lúc nào.  

 

“Nếu anh đã không biết trân trọng tuổi thọ của mình như thế thì tôi sẽ sẽ thay Diêm Vương thu lại, để dành cho những người cần hơn.”  

 

Lâm Mộng Đình rút một chiếc trâm cài tóc màu vàng từ trên đầu ra, nhẹ nhàng vạch một đường hướng về giữa không trung.  

 

Một ngọn lửa dữ dội bùng lên từ trên người của gã đàn ông, trong ánh lửa bừng bừng vang lên tiếng thét thảm thiết của hắn ta: “A ——!”  

 

Những người khác nhìn Lâm Mộng Đình như thể đang nhìn ma quỷ.  

 

Người Cao Ly co chân bỏ chạy, mắt thấy sắp lao ra khỏi đầu hẻm, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên quay trở lại đúng vị trí ban đầu.  

 

Ngọn lửa dữ dội cháy rực cho đến khi tàn lụi, chỉ còn lại một chút lửa xanh nhảy múa ở trên mặt đất, lóe lên một cái rồi biến mất, không để lại chút tro tàn hay dấu vết bị cháy xém nào.  

 

Người Cao Ly nhìn ba người phụ nữ ở trước mặt, hai chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất.  

 

Lâm Mộng Đình nhìn Đinh Hương một cái, mỉm cười nói: “Giỏi đấy, Dục Thần nói em tự mình ngộ ra thuật Lục Hư Luân Chuyển, quả nhiên tuyệt diệu!”  

 

Đinh Hương hơi xấu hổ nói: “Chị Mộng Đình, em còn kém xa chị lắm. Chúng ta cùng nhau học mà giờ đây chị đã giỏi như vậy rồi, còn em thì chỉ mới nhập môn thôi.”  

 

“Mỗi người đều có cơ duyên khác nhau, chẳng qua là thời cơ của em chưa đến mà thôi, bây giờ thời cơ đã đến rồi, xem ra em và Lục Hư Luân Chuyển này có duyên phận không nhỏ. Chỉ là không biết nguồn gốc của môn pháp thuật này từ đâu mà ra?”  

 

Lâm Mộng Đình nói xong lại quay sang nhìn người đàn ông Cao Ly đang quỳ ở trên mặt đất, dùng tiếng Cao Ly hỏi: “Nói đi, là ai sai các người đến đây?”  

 

“Nếu tôi nói thì cô có thể tha cho tôi không?” Người đàn ông Cao Ly nói với giọng run rẩy.  

 

“Anh nghĩ mình còn tư cách để mặc cả với tôi sao?”  

 

Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm vàng ở trong tay.  

 

Đây là trâm Hỏa Phụng, lấy được từ trên người hoàng hậu Mã trong bí cảnh Huyền Vũ tại Kim Lăng, có thể dẫn động Chu Tước Chân Hỏa. Lần này, Lý Dục Thần trở về từ Bắc Mễ đã mang theo một chiếc lông vũ thiên sứ. Anh nói rất có khả năng chiếc lông vũ này chính là lông vũ Hỏa Phụng trong truyền thuyết, nên đã luyện hóa nó cùng với trâm Hỏa Phụng thành một thể.  

 

Có thêm lông vũ thiên sứ, trâm Hỏa Phụng không chỉ trở nên tinh xảo tuyệt mỹ hơn, mà uy lực dẫn lửa cũng trở nên cường đại hơn rất nhiều.  

 

Nhìn cây trâm Hỏa Phụng trong tay Lâm Mộng Đình, nhớ lại ngọn lửa địa ngục vừa rồi, cơ thể của người đàn ông run lên một cái, biết rằng mọi sự chống cự cũng đều là vô ích nên đành thành thật khai báo: “Là cậu Lee bảo tôi đến.”  

 

“Cậu Lee nào?”  

eyJpdiI6IjZkY0JwR25PVGl5czR4dkd4XC9MUUd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdpU3U0RlR2YmM5alwvSGNFeVZ2d0NWcXVuTmNOZ0hkbk1uSjF6UUF1UVViMFJBUTByZXd0QjdmbEtTQUxkTkZrIiwibWFjIjoiYWFiNGVmOWQxZjE3YmM2NGI3OTY4ZGYyY2UwZjMzNTU0YWI0NGZhZjhkYTFhY2YzNjNkMTgyNGEwMDhlMTUzNCJ9
eyJpdiI6ImNVblNJSVpYYit2dFIzKzlNQWZVRmc9PSIsInZhbHVlIjoieUN2Q2lPcWNzK25IYThEeXRaUWFSMFBXS2JxMzNcL2w1ODh3MGR1SWphWUhrR0tGTk5CUndkMWRnbVMrM2pGXC9MMXJWTVNRMXByUFQ0aEVUdUs4WDYxQmVhYk5pdUN6Tzg1bFFvZUVyeVJzWUJ6OVdleHVRWXJQeGp1T2NOSjYxZzg5eXhSbWtXRnE3Y0xXNWlrVExPWHF3UWR2N2NNQmhib1VzRTdHOTQxeTJLRlp2RENZdFlLSjhiMTdjWDlrKzEiLCJtYWMiOiI1ZmFjOGQwNDdhNDhkODdiNTQwYzNjODJiMGZjNTQzMWIwYWUzYWIzNWMzYTlmYjVlMzlmOGU2NDUxOGFkZTg4In0=

Lâm Mộng Đình khẽ nhíu mày: “Tại sao Lee Jae Sung lại làm như vậy?” 

Ads
';
Advertisement