“Vì Park Seong Gong, cậu ấy là bạn thân của Lee Jae Sung, cũng là đệ tử của ông Choi. Lee Jae Sung muốn cho ông Choi một lời giải thích. Cậu ấy nói cái chết của Park Seong Gong rất đáng ngờ, nên muốn bắt cô Đinh Hương về để tra hỏi cho rõ.”  

 

“Lee Jae Sung ở Tiền Đường à?”  

 

“Không, cậu ấy đang ở thủ đô. Chuyện ở Tiền Đường bên này do tôi phụ trách, tôi là Kim Moon Soo, một trong những trợ lý riêng của cậu Lee.”  

 

Lâm Mộng Đình gật đầu một cái: “Được rồi, tôi sẽ thả anh về, nhưng cần anh để lại một thứ gì đó ở trên người lại.”  

 

Dứt lời, cây trâm vàng trong tay cô khẽ vung một đường.  

 

Kim Moon Soo sợ hết hồn, cho rằng mình đang bốc cháy và sẽ tan thành tro bụi không còn gì sót lại giống như tên vừa nãy. Hắn ta vội vàng dùng hai tay quờ quạng khắp người, mãi lâu sau mới chắc chắn rằng trên người không có lửa, mà chỉ mò ra được một thân mồ hôi.  

 

“Tôi đã gieo một ngọn lửa lên trên người anh, trong vòng ba ngày, nếu như không được giải trừ thì anh cũng sẽ giống như tên vừa nãy.” Lâm Mộng Đình nói.  

 

“Ôi, xin hãy tha cho tôi đi! Xin hãy tha cho tôi đi mà! Tôi chỉ là người làm cho cậu ấy thôi mà!” Kim Moon Soo cầu xin.  

 

“Việc đến con hẻm này cũng là đi làm sao?”  

 

“Cái này...”  

 

“Đã anh trung thành như vậy thì chắc hẳn cậu Lee của anh cũng sẽ tìm đủ mọi biện pháp để cứu anh thôi.”  

 

Lâm Mộng Đình lạnh lùng nhìn hắn ta.  

 

“Về nói với Lee Jae Sung, hoặc là đến Ngô Đồng Cư ở Hòa Thành để nhận tội, hoặc là chờ ngọn lửa của địa ngục giáng xuống đi.”  

 

...  

 

Ba ngày sau tại thủ đô, trụ sở chính của tập đoàn Tam Tống ở Hoa Hạ.  

 

Lee Jae Sung ngồi trong phòng làm việc, đang lắng nghe báo cáo từ người phụ trách khu vực Hoa Hạ của tập đoàn Tam Tống.  

 

“Hai trung tâm nghiên cứu và phát triển ở khu vực Hoa Đông, mười bốn văn phòng đại diện và hơn bảy mươi chi nhánh kinh doanh trực thuộc của chúng ta đều đã bị đập phá, nhân viên cũng bị thương ở nhiều mức độ khác nhau và tổn thất trước mắt vẫn đang được ước tính.”  

 

“Chuyện này là sao?” Lee Jae Sung giận dữ gầm lên. “Bộ phận bảo vệ của chúng ta đâu? Chính quyền địa phương thì sao? Chẳng lẽ không còn pháp luật nữa sao?”  

 

“Chuyện này...” Người phụ trách nói với vẻ bất đắc dĩ, “Từ Thông là một kẻ cầm đầu tại địa phương, được mệnh danh là mãnh hổ Cô Tô, những năm gần đây thế lực của ông ta ở khu vực Hoa Đông bành trướng rất nhanh, lực lượng an ninh của chúng ta không thể đối đầu được với kẻ cầm đầu tại địa phương như vậy. Hơn nữa, ông ta hành động rất khôn ngoan, gần như mọi chuyện đều được ngụy trang thành tai nạn ngoài ý muốn. Không chỉ vậy, ông ta còn điều tra được rất nhiều thông tin nội bộ từ các nhà máy cùng trung tâm nghiên cứu và phát triển của chúng ta, nếu những thứ đó bị tiết lộ ra bên ngoài, chúng ta sẽ rơi vào tình thế bị toàn bộ Hoa Hạ lên án.”  

 

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để ông ta đè đầu cưỡi cổ như vậy sao?” Lee Jae Sung tức giận nói.  

 

Người phụ trách bĩu môi một cái, rất muốn nói: Ai bảo cậu đi chọc vào Từ Thông làm gì chứ? Cậu ngang ngược ở Nam Cao Ly thì đã đành, nhưng ở Hoa Hạ, chúng ta vẫn phải biết thu mình mà sống chứ!  

 

Nhưng những lời này, ông ta không thể nói với Lee Jae Sung, bởi nếu nói ra, bát cơm của ông ta sẽ bay mất.  

 

“Cậu Lee, đây gọi là phép vua phải thua lệ làng, chi bằng hãy tìm cách để bàn bạc với Từ Thông. Nếu như có thể hợp tác thì cũng sẽ rất có ích cho việc mở rộng kinh doanh của chúng ta ở khu vực Hoa Đông. Hoạt động kinh doanh ở nước ngoài của Từ Thông còn rất hạn chế, trong khi kênh phân phối toàn cầu của chúng ta thì không một ai sánh bằng, vì thế cũng có thể đàm phán ở phương diện này. Ai lại không muốn kiếm được nhiều tiền chứ?”  

 

“Hừ!” Lee Jae Sung rất bất mãn, “Bảo tôi phải nhún nhường trước một tên côn đồ vừa mới phất lên á? Đừng quên ông là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Tam Tống! Mặt mũi của Tam Tống đều bị ông làm mất hết rồi!”  

 

Cơ mặt của người phụ trách run rẩy, nhưng lại không dám phản bác.  

 

“Vậy ý của cậu Lee là?”  

 

“Gây áp lực lên chính quyền địa phương! Lúc ban đầu khi để chúng ta đầu tư, bọn họ đã hứa sẽ bảo vệ sự an toàn của vốn đầu tư, giờ thì sao đây? Mấy người này nói chuyện như quần què vậy? Ngoài ra, tạo ra dư luận, liên kết với các nhà đầu tư nước ngoài khác để gây áp lực cho chính quyền địa phương.”  

 

“Cậu Lee...” Người phụ trách khó xử nói, “Thời đại đã thay đổi, Hoa Hạ của hiện giờ đã không còn là thời kỳ phải cúi đầu trước vốn đầu tư nước ngoài nữa, huống chi, chúng ta còn có điểm yếu trong tay Từ Thông...”  

eyJpdiI6Ik1mY1dmNlAraWo2blVSOWNGdWc3c1E9PSIsInZhbHVlIjoiaG9wNU9HYTY0XC9rYjU1YjE4OEJDVVZHaStUOVBaOHZtcXMwN0JFdzlVa29lMStRVGRaNTl3QTR1dHNjSFdBeVkiLCJtYWMiOiI4ZjRlZmU1ODZlMmIyOTNhNDRkOTI4MTJmYjljYmRkM2JiODYzYzBjMmRkNDBhYWNjYjJiMTc2MWU2NDUyMjk4In0=
eyJpdiI6IjBlNlZKTUhWbnhhY3FmK0Nhb3FTcWc9PSIsInZhbHVlIjoiOHRTckp0Y2dFeDB1V3BzWGZ5V1FzTyszR08rcVdnZzV4RHhtdWsrTE5lQ1wvVGdNVVpjY1RhNHdLdFZBU3ZkNkwwcDJSV1AxRjNOY2h0bmxoeldxdVwvNWQxVm5OSXBYTXJBVUkwZE8zcW1TOWR3MXhkcG5IXC9lZ2dCWGllVnhSVGxqb1AxVGprMjFCM0FMTmFyWFpSY1I1d2RJM3FwNlwvam5QSHhnRDNUZHB3YU0xU2VQRU5DZktieWFYalE2ODN2OWdKNHk2M2VKZ0g5U3FcL3B5b1ZGU0paS2JaWjd1XC9VUXZsVlo1VUFGa0l4WU5qXC80cENTVkozbWJON0hsMVA3bUduT1NFaGdTaEdlbkNQeEpvRGRLVElWUHpqTHRyMWdNdmJGRXRjNUd6YzJvcWt0c2g1Tkp6cTFySGhFXC9kVTZNXC9leFwvXC9jTnhaeDY4ME9QeDN1Yjh6eVZPamxuUDBPb2kzcFhxcVZnMExxa0RWRmFXZ1pvSTdcL2t4RThvQW5RdlNRMGczdXdqbEhvYnl6QlJQYmRqR2JUOWwxVWdWcFwvQlYyWGxxcUNDWUIyVyt6MDRnMmJxWGt4Y1FxVDRyTVZYc2hDRWhcL1RKdjkxN2s4cTl4d2RGV2tiTldPV2ZGR1FqOWJUZ3RqZ09rUFcrbzAwb2JPQWgxZ3crVXpQSjdhaUdWRXZEWE84cktQa3VGbEFRb2dmUWpqbEhIUGtrdG1iYW5uXC8xbExJWm1rUGlBbDlwNG9JUnpnTmgwa0VWd1NTOTJRSWxRUDNzTWV2bWhpOVdJRW9aZ2VsZDdXOHJXaldPM3lVdXNpN2hmZzRoRT0iLCJtYWMiOiIyYWYxY2FiN2FlM2M2NmMxOWJiNTlmODkzYmI5NGVlZWI3ZjNlYmE5MDVmOTc4MTVmMDMwNzhkMjFlZDRhOWM1In0=

Lee Jae Sung nói với giọng đầy tức giận, rồi lại nhớ ra điều gì đó, nói: “Đi gọi Kim Moon Soo đến đây, không phải hắn nói rằng trong người có ngọn lửa của địa ngục gì đó sao? Thật nực cười, bị đám người Hoa Hạ này dọa đến mức như vậy.”

Ads
';
Advertisement