Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Mười giờ rưỡi tối, Bạch Vũ rời khỏi câu lạc bộ Hạ Phong. 

Lúc sắp đi, Hoàng Kha đã đưa cho anh ba mươi tỷ tiền chẩn đoán, giúp Bạch Vũ kiếm được món tiền đầu tiên kể từ khi sinh ra. 

Bạch Vũ hiểu rõ ý định của Hoàng Kha, ngoài sự biết ơn thì còn muốn kết giao nữa. 

Khả năng võ thuật, thuật tướng và y thuật mà Bạch Vũ thể hiện khiến Hoàng Kha thấy có giá trị lớn. 

Bạch Vũ vốn không muốn quá thân thiết với Hoàng Kha, nhưng nghĩ tới việc sau này muốn lấy lại Vân Đỉnh sơn trang không tránh được qua lại, cuối cùng anh đã nhận tấm séc này. 

Trở về biệt thự nhà họ Lam, Bạch Vũ đi nhẹ nhàng, lặng lẽ lên tầng hai. 

Vừa đẩy cửa vào, anh thấy Lam Hải Quỳnh bước ra từ phòng tắm. 

Khăn tắm trắng chỉ quấn quanh những bộ phận quan trọng. 

Bạch Vũ liếc mắt đã thấy đôi chân thẳng tắp khó tin của cô. 

Chân của phụ nữ ít nhiều đều có thể tìm ra khuyết điểm. 

Quá dài mà không thẳng, quá trắng mà không đều màu, đều màu nhưng có vết sẹo nhỏ... 

Nhưng đôi chân của Lam Hải Quỳnh, Bạch Vũ chỉ cảm nhận được sự xung động từ sinh lý. 

Như những đoạn ngó sen trắng, nhưng tuyệt đối không có thừa mỡ. 

Bạch Vũ cảm thấy hơi thở của mình nóng lên. 

"Anh về rồi?" 

Thấy Bạch Vũ xuất hiện, Lam Hải Quỳnh hơi sững sờ, bản năng siết chặt khăn tắm, sau đó lại thả lỏng tâm trạng: "Anh không sao chứ?" "Thấy anh về muộn như vậy, tôi còn tưởng anh bị cảnh sát bắt đi rồi" 

Cô có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, dù sao Bạch Vũ cũng đã chặt đứt ngón tay của Chương Vĩ Thành trước mặt mọi người. 

"Anh không sao." 

Ánh mắt Bạch Vũ di chuyển theo cô, đến khi Lam Hải Quỳnh bước vào trong mới thu lại: "Hoàng Kha ra mặt, nhà họ Chương không dám nói gì, không gây phiền phức cho anh." 

Anh bổ sung thêm: "Chương Đại Cường còn xin lỗi anh nữa" 

"Không sao là tốt." 

Ánh mắt Lam Hải Quỳnh lo lắng: "Nhưng lần này anh đã nợ Hoàng Kha một ân tình lớn rồi." 

Cô hiểu rõ, uy phong của người như Hoàng Kha đâu dễ mà mượn? 

Anh ta ra mặt giúp Bạch Vũ một lần, chỉ sợ sẽ vắt kiệt máu thịt của anh để trả nợ. 

"Ngày mai tôi sẽ đưa anh ba trăm triệu, anh đi mua một món quà đắt tiền cho Hoàng Kha. Lam Hải Quỳnh hơi ngồi thẳng dậy: "Ân tình tối nay trả được bao nhiêu thì trả bấy nhiêu" Bạch Vũ cười sảng khoái: "Đừng lo, anh đã cứu mạng ông ta, ân tình tối nay đủ để xoá bỏ." 

Lam Hải Quỳnh nhớ tới việc Bạch Vũ cứu mạng, mặt xinh tươi giảm bớt lo lắng: 

"Bạch Vũ, nếu không nợ ân tình thì sau này nếu có thể, đừng qua lại với Hoàng Kha nữa." 

"Tôi không muốn đi thăm anh trong tù" 

Gần gũi với Hoàng Kha quá sớm muộn cũng sẽ gặp chuyện, Thương hội Tứ Hải tuy là thương hội nhưng làm toàn việc mờ ám. 

"Được" 

Bạch Vũ nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, em gặp vấn đề về tài chính, sao không nói với anh một tiếng?" 

Anh đã biết được tình hình, Lam Hải Quỳnh bị ngân hàng Bách Hoa chơi xỏ. 

Khoản vay ba trăm tỷ với kỳ hạn ba năm, sau nửa năm bị ngân hàng đòi trả, kết quả vừa trả xong, ngân hàng lấy lý do rủi ro kinh doanh quá lớn không gia hạn nữa. 

Điều này khiến Lam Hải Quỳnh rối loạn. 

Công ty đang mở rộng sản xuất, ba trăm tỷ vốn lưu động bị rút đi, hoạt động bình thường bị ảnh hưởng lớn. 

Lam Hải Quỳnh vay mượn khắp nơi, còn đưa ra lãi suất gấp ba lần ngân hàng, tưởng không khó giải quyết nhưng đối tác kinh doanh đều tìm đủ lý do từ chối. 

Lam Hải Quỳnh cố gắng một hồi, vẫn thiếu một trăm năm mươi tỷ, cuối cùng dẫn đến xung đột tối nay. 

"Nói với anh một tiếng?" 

Gương mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh theo bản năng thêm một chút chế giễu: 

"Nói với anh một tiếng có ích gì? Một trăm năm mươi tỷ, anh giúp được gì?" 

"Chỉ cần anh có chút giá trị, tôi cũng không phải mệt mỏi như vậy mỗi ngày." 

Bạch Vũ cười khổ, đúng là vậy, đổi lại là anh trước đây, dù biết Lam Hải Quỳnh khó khăn anh cũng không giúp được gì. 

"Ồ, đúng rồi, anh có ba mươi tỷ đây, là Hoàng Kha ép anh lấy" 

Anh rút ra tấm séc đưa qua: "Em cầm tạm dùng trước" 

"Ba mươi tỷ?" 

Lam Hải Quỳnh run lên, khó tin nhìn Bạch Vũ: "Hoàng Kha đưa anh ba mươi tỷ?" 

Bạch Vũ tìm một lý do: "Đúng vậy, có lẽ ông ta không muốn nợ ân tình nên đưa ba mươi tỷ mua đứt ân cứu mạng" 

"Ba mươi tỷ này, tôi không thể nhận, anh cũng không được nhận. 

Lam Hải Quỳnh giữ đầu óc tỉnh táo: "Anh tuyệt đối đừng đi đổi, nếu không anh sẽ không thoát được đâu. 

"Dù Hoàng Kha không kéo anh xuống nước, sau này cảnh sát cũng sẽ nhắm vào số tiền này tìm anh." 

"Anh đừng động vào nó, nếu cần tiền tôi sẽ cho anh" 

Cô lạnh nhạt nhắc nhở Bạch Vũ, cũng quên mất đôi chân đang mở ra, sự trắng trẻo ấy kích thích mắt Bạch Vũ. 

Bạch Vũ ngẩn ra, định khuyên nữa nhưng thấy gương mặt lạnh như sương của Lam Hải Quỳnh, anh đành thu lại tấm séc. "Chuyện công ty của tôi, tôi sẽ giải quyết" 

Lam Hải Quỳnh khuyên một câu: "Mấy ngày tới anh lo chuyện trong nhà, sau đó nhanh chóng tìm một công việc" 

"Trước đây mẹ anh ốm, anh cần chăm sóc, bây giờ bà khoẻ rồi, anh không có lý do không đi làm" 

"Không cần anh kiếm được bao nhiêu, chỉ cần ổn định một chút." 

Cô không muốn thấy Bạch Vũ mỗi ngày lau nhà nấu cơm, cũng không muốn thấy anh giả thần y lừa người nên hy vọng anh có việc làm ổn định. Bạch Vũ lại gật đầu: "Được, mai anh đi thăm mẹ, sau đó đi tìm việc" 

Nói xong, anh lấy quần áo đi tắm, vừa vào phòng tắm, Bạch Vũ mắt hơi nheo lại. 

Anh thấy mặt phật của Lam Hải Quỳnh treo trên bồn rửa tay. 

Một luồng khí đen quấn quanh không tan. 

Thấy Lam Hải Quỳnh đang chải tóc, Bạch Vũ lặng lẽ lấy mặt phật. 

Ngọc Sinh Tử tự động xoay, phát ra sát ý mãnh liệt. 

Bạch Vũ có thể cảm nhận được sự tà ác của nó. 

Khi anh chuẩn bị bóp nát nó, lại thấy trên gương đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt. 

"Trả lại cho tôi!" 

Lam Hải Quỳnh xuất hiện sau lưng bất ngờ hét lên giận dữ, giật lấy mặt phật từ tay Bạch Vũ. 

Bạch Vũ bị cô làm giật mình, cả người run lên, kinh ngạc nhìn Lam Hải Quỳnh thở gấp, nhất thời có chút ngây người. 

Vì anh chưa từng thấy Lam Hải Quỳnh có biểu cảm như vậy. 

Cô như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, vừa kinh vừa giận, thậm chí còn xen lẫn sự hung ác, dữ tợn. 

Lam Hải Quỳnh nắm chặt mặt phật trong tay, cũng bất ngờ bình tĩnh lại, dường như cũng nhận ra phản ứng quá khích của mình. 

Cô nhìn Bạch Vũ đang sững sờ, trong lòng sinh ra sự áy náy như một đứa trẻ làm sai chuyện. 

Cô muốn nói lời xin lỗi với Bạch Vũ, nhưng lại nghiêm mặt trách mắng: 

"Ai cho anh động vào đồ của tôi?" 

"Từ nay về sau, nếu không có sự đồng ý của tôi, anh không được chạm vào đồ của tôi. Nếu không anh hãy lên tầng ba mà ngủ" 

Khi nói, cô luôn nắm chặt lá bùa trong tay, như thể đó là bảo vật. 

"Hải Quỳnh, đây thực sự là đồ vật tà ác, em phải vứt bỏ nó ngay lập tức." 

Bạch Vũ nhìn chằm chằm Lam Hải Quỳnh khuyên nhủ: "Nếu không, em và những người xung quanh sẽ bị ảnh hưởng, nghiêm trọng hơn có thể nguy hiểm đến tính mạng... 

eyJpdiI6IjloUlQ4cFpxcCtzOFAybm1nRVpNQXc9PSIsInZhbHVlIjoiRlhna0JsRXNNVGptUWpyVlE3M3htQk1YZjVkTHRJTWV2U0tmWnp6R0JFbmJBYzcwR2krY1FucHhrclc5RDVYMytMXC9SZ0FJUDdkXC9tcU1SeEc0cVArN2RjY1ZuOGZ4V3c3WnBjNDJxS29XZm15MEVhT1RuYVFJTmJYMW0yWE1nTTh4MmdDbjFlV2tWNFJJSHFHQzRZeTdEV3Q0MkVXSDNwdnExS0JXVDYxXC85VytcL0sxSE5IMmhKMVBiRWM3QlA4UTZVcUhcL1dwNkswN2VlMHc1U2duMzZnPT0iLCJtYWMiOiJhZDgxZTFlOWNmZWY1MzIyZmYwYjdjOTIzZjExNjY4NTdkNjA2ZTQ5MGE0OTU1ZDc1ZmEyZWExY2Q1YWQ3OTA5In0=
eyJpdiI6ImRzbmw3U2s4bTRFWkhtZ3E3WHd4MXc9PSIsInZhbHVlIjoiZVhWSmR3WnNTOTBNSVpPMGRVUE42WXhzRTlkMm5oUW5ndGRQYUFObHQwWmVwWmNHWFpzcHFlSlJCRUZWRVR0Y0tSV05DTnNNenFZNjRRNDZVTUx4K3BHbUs3RVB6b2s5WTZnTVhSZDBJMlwvSVFPVUFhS2I0SEZtNVd4Uk5zR1h2IiwibWFjIjoiMzNkM2RhNzEzZmNlZTAwZDEzNDkyYjBlZDA5ZTI1ZTFhYWYyNGEwZDY0ZjZhMmFiODI0ZjI3ZjY1ODM2ZDQ3OSJ9

Lam Hải Quỳnh lạnh lùng ngắt lời...

Ads
';
Advertisement