Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Sáng ngày thứ hai, Bạch Vũ dậy sớm, phục vụ cho hai vợ chồng Lam Quốc Khánh ăn sáng đi làm xong thì anh cũng chuẩn bị trở về thôn Thành Trung. 

Anh muốn xem thử tình hình Thẩm Phương Hoa như thế nào. 

U dạ dày đã khỏi, nợ bên ngoài đã trả hết, mẹ nuôi chắc đã dễ sống hơn, nhưng Bạch Vũ vẫn quen cách năm ba hôm lại tới thăm một lần. 

Nhà mẹ nuôi đã nuôi Bạch Vũ mười tám năm, từ lâu Bạch Vũ đã coi họ như cha mẹ ruột. 

Lam Hải Quỳnh nghe nói Bạch Vũ muốn đi thăm Thẩm Phương Hoa, lần đầu tiên chủ động muốn đi cùng Bạch Vũ. 

Bạch Vũ hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn cả là vui mừng, điều này cho thấy Lam Hải Quỳnh đang từ từ chấp nhận anh. 

Phải biết rằng trước đây cô gần như không hề gặp mẹ anh. 

Ba mươi phút sau, chiếc xe Audi cũ tới thôn Thành Trung. 

Chỉ có điều là Thẩm Phương Hoa không ở căn nhà thuê. 

Bạch Vũ gọi điện thoại cho Thẩm Phương Hoa thì mới biết bà đang ở chợ rau Triều Dương gần đó. 

Thế là Bạch Vũ dẫn Lam Hải Quỳnh tới. 

Trên đường, vô số ánh mắt nhìn hai người, như thể hai người là người đẹp và quái thú. 

Không bao lâu sau, hai người đã tới chợ rau, người ra người vào, tấp nập ầm ĩ, tràn ngập hơi thở cuộc sống. 

Bạch Vũ dẫn Lam Hải Quỳnh đi một vòng, chẳng bao lâu đã nhìn thấy mẹ ở một góc phía đông. 

Bà thuê một chỗ bán hàng, trước cửa bày một chiếc bàn, trên bàn để sáu chiếc ấm nhôm, tất cả là các loại trà lạnh đã nấu xong. 

Chín ngàn một cốc. 

Trà lạnh bán khá tốt, ở đó có không ít người đang xếp hàng mua. 

Thẩm Phương Hoa luôn chân luôn tay. 

“Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, sao lại ra bày hàng ở đây?” 

Bạch Vũ thấy vậy liền vội chạy sang: “Nhỡ đâu mệt quá bị ngất thì lại lợi bất cập hại” 

Anh cầm bình nhôm lên giúp đỡ. 

“Mẹ không sao, ở trong nhà bức bối quá, mà một năm vừa rồi tiêu hết nhiều tiền thuốc quá” 

Thẩm Phương Hoa cười hiền từ: “Mẹ nghĩ đun ít nước trà bán, kiếm ít tiền mua đồ ăn. 

Bạch Vũ bất lực: “Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, tiền thuốc các thứ con có thể lo được. 

“Con cũng không dễ dàng gì, hơn nữa con đi ở rể, toàn lấy tiền của nhà họ Lam cũng sẽ bị người ta bàn tán đấy.” 

Thẩm Phương Hoa hiểu rõ lý lẽ: “Hơn nữa vậy cũng có lỗi với nhà họ Lam” 

“Mẹ, Bạch Vũ chưa từng lấy tiền của nhà họ Lam, tiền anh ấy đưa cho mẹ đều là anh ấy tự kiếm, anh ấy có quyền tự quyết định. Lúc này, Lam Hải Quỳnh mới mỉm cười chen lên từ giữa đám người: “Mẹ yên tâm đi 

Cô còn đeo khẩu trang giúp chào khách. 

“Lam... Hải Quỳnh, con cũng tới sao?” 

Thẩm Phương Hoa hơi ngẩn người khi nhìn thấy Lam Hải Quỳnh, gần như là không ngờ rằng cô sẽ xuất hiện. 

Sau đó, bà kéo chiếc ghế đến: “Hải Quỳnh, con ngồi đi, ngồi đi, công việc nặng nhọc thế này, con không được làm 

“Mẹ, không có chuyện gì đâu. 

Lam Hải Quỳnh cười bình tĩnh: “Việc này con có thể làm được, ngược lại là mẹ ấy, sức khỏe không tốt, nên ngồi xuống nghỉ ngơi đi. 

“Chỗ trà lạnh này để con và Bạch Vũ bán cho. 

Cô ấn Thẩm Phương Hoa xuống ghế. 

“Hải Quỳnh, con thật là một cô gái tốt” 

Thẩm Phương Hoa bất lực ngồi xuống ghế, sau đó liền đá Bạch Vũ mấy cái: 

“Hải Quỳnh đến thăm mẹ mà cũng không nói một câu, mẹ làm sẵn đồ ăn ngon ở nhà đợi hai đứa. 

“Dẫn Hải Quỳnh đến đây chịu khổ, con không thấy có lỗi với Hải Quỳnh sao?” 

Thẩm Phương Hoa vẫn lương thiện như trước đây. 

Bạch Vũ cười khổ một tiếng: “Con làm sao biết được mẹ vừa khỏi bệnh đã đi bán trà lạnh?” 

Lam Hải Quỳnh mỉm cười: “Được rồi, đừng kêu ca nữa, mau bán cho xong chỗ trà lạnh này rồi dọn dẹp, đưa mẹ về sớm một chút” 

Sau đó, ba người nhanh chóng bắt tay vào việc, Lam Hải Quỳnh chào khách, Bạch Vũ chịu trách nhiệm rót trà, Thẩm Phương Hoa chịu trách nhiệm thu tiền. 

Có một mỹ nhân như Lam Hải Quỳnh xuất hiện, khách hàng đông hơn bình thường mấy lần, ra vào không ngớt. 

Nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Bạch Vũ bỗng cả thấy ấm áp, đây chính là cuộc sống mà anh mong cầu, cũng là cuộc sống xứng đáng để anh bảo vệ một 

đời. 

Chỉ đáng tiếc là từ đầu đến cuối anh không bước vào được trái tim của người phụ nữ này. 

“Anh Chó Đen đến rồi” 

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đập vào tai, cả khu chợ bỗng nhiên yên ắng. 

Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy bảy tám thanh niên ngổ ngáo đi vào. 

Khí thế hung hăng. 

Chó Đen đi đầu, vừa nhai cau vừa nhìn một lượt những người ở đó, gần như chợ rau Triều Dương này khó mà lọt được vào tầm mắt của anh ta. 

Sau đó, một tên thanh niên đầu bằng lấy ra tờ mã QR đã in ra, đi qua sạp hàng nào thì vung vẩy giễu võ giương oai. 

Bạch Vũ vừa nhìn đã nhận ra đối phương, thanh niên đang thu tiền chính là con trai nhỏ của bác cả, Bạch Hạo. 

Anh cũng không bất ngờ, Bạch Hạo lúc trước là một tên cặn bã, đã từng đánh vô số bạn học. 

Một lớp có bốn mươi bẩy người thì bốn mươi lăm người đã từng bị Bạch Hạo đánh, bạn học duy nhất không bị cậu ta bắt nạt chính là con trai của thầy hiệu trưởng. 

Bạch Vũ từ nhỏ cũng đã bị ức hiếp không ít. 

Vậy nên nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Hạo, Bạch Vũ cũng không có gì bất ngờ. 

Các sạp hàng thấy Chó Đen xuất hiện, liền vội vàng lấy điện thoại ra quét mã, rồi nhập vào số tiền đã định sẵn. 

Mỗi nhà một triệu rưỡi, những nhà kinh doanh tốt thì phải đưa ba tới sáu triệu. 

Chợ rau Triều Dương có tất cả một trăm hai mươi sạp hàng, tên ranh con này đi một vòng đã kiếm được hai trăm tới ba trăm triệu rồi. 

Lam Hải Quỳnh hỏi một câu: “Mẹ, người này là ai vậy?” 

Thẩm Phương Hoa hơi do dự một chút: “Bọn họ thu phí quản lý” 

Bạch Vũ bình thản lên tiếng: “Phí quản lý cái gì chứ, một đám người cặn bã, chèn ép tổng tiền người khác. 

Anh nhìn qua đã hiểu rõ trò của chúng. 

Khóe miệng Lam Hải Quỳnh giật giật: “Tiền bảo kê?" 

“Không, không phải đâu con trai, là tiền quản lý” 

Thẩm Phương Hoa xua tay: “Bạch Vũ, Hải Quỳnh, hai con đừng quan tâm chuyện này, để mẹ xử lý cho.” 

Sau đó, bà mở túi đeo ở eo, rút ra mấy tờ tiền màu xanh, sau đó lại thêm mấy tờ năm chục ngàn, gom cho đủ một triệu rưỡi. 

“Mẹ, chỗ trà lạnh này mẹ bán cả nửa ngày mới được ba trăm ngàn” 

Bạch Vũ chau mày: “Vậy mà tiền bảo kê những tận một triệu rưỡi. Hơn nữa Bạch Hạo đi theo Chó Đen, tiền của mẹ mà nó cũng thu sao?” 

Trong mắt của Bạch Vũ, một người có cặn bã tới đâu đi chăng nữa thì cũng phải có giới hạn. 

Lúc này, ông chủ béo chủ sạp hàng thịt heo tranh cãi mấy câu với người của Chó Đen, kết quả bị Bạch Hạo đạp ngã xuống đất, tát cho bốn cái. 

Thịt heo cũng bị bọn chúng hất tung lên, giẫm cho không còn ra hình hài gì nữa. 

Cuối cùng con gái của chủ sạp lôi ra một xấp tiền thì mọi chuyện mới chấm dứt. 

“Muốn chống lại Thương hội Tứ Hải của bọn tao sao, chưa biết chết là thế nào đúng không?” 

Bạch Hạo hét lớn lên một câu, còn sờ soạng con gái xinh đẹp của chủ sạp hàng một cái. 

Vô cùng huênh hoang. 

Lam Hải Quỳnh hơi nheo mắt lại: “Bọn chúng thật quá vô pháp vô thiên.” 

Ánh mắt của Bạch Vũ thêm vài phần sắc nhọn. 

Tên Chó Đen đi đầu, từ xa nhìn thấy nét mặt căm phẫn của Bạch Vũ, cảm thấy bị thách thức quyền uy, liền dẫn người đi tới. 

Anh ta trừng mắt với Bạch Vũ: “Ranh con, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa tao đập vỡ mắt của mày ra đấy, mày có tin không?” 

Bạch Vũ cố nén cơn giận, cụp mắt xuống, rót một ly trà lạnh uống. 

“Coi như mày biết điều. 

“Thằng chết tiệt, hôm nay trà lạnh bán cũng được đấy đúng không, tiền quản lý ba triệu, mau lấy ra đây” 

Chó Đen nhấc chân đạp đổ biển hiệu của quán xuống đất: “Đừng lôi thôi làm ông mày khó chịu. 

Mấy tên tôm tép đi theo cũng tiện tay rót mấy cốc trà lạnh, uống được mấy ngụm thì nhổ xuống đất: “Cái mẹ gì thế này.... 

Bạch Hạo cũng đi tới, đứng bên cạnh Chó Đen cáo giả oai hùm: 

“Mợ hai, mợ bán hàng ở đây à? Trời nóng như vậy còn ra đây bán trà lạnh, vất vả lắm phải không?” 

“Sức khỏe của mợ từ trước đến giờ không tốt, lại còn vừa ra viện, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, nếu làm mệt quá sẽ khiến anh trai cháu đau lòng đấy. 

Nụ cười của anh ta rất nhiệt tình, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng của một tên đầu trộm đuôi cướp mà rõ ràng là một thanh niên tốt, ân cần hỏi han người 

khác. 

Khóe môi Thẩm Phương Hoa giật giật, không biết trả lời như thế nào. 

Sắc mặt Bạch Vũ lạnh đi: “Bạch Hạo, đừng có mà quá đáng” 

“Ai yo, người anh trai sinh viên của tôi cũng về rồi sao?” 

Bạch Hạo nói chuyện thân thiết với Bạch Vũ: 

“Anh phải nói trước với em một tiếng chứ, em chuẩn bị một ít đồ ăn chín, hâm một bình rượu ngon, anh em mình không say không về.” 

“Anh như vậy là không coi người em này ra gì. 

“Được, đều là người nhà với nhau cả, tôi làm chủ thay cho anh Chó Đen vậy” 

“Hôm nay thu mọi người sáu triệu. 

Nụ cười trên mặt Bạch Hạo càng hiền lành, làm như là anh em với Bạch Vũ thật. 

“Anh Chó, đây là mợ hai của em, nể mặt một chút, thu sáu triệu được không?” 

Chó Đen cười lớn một tiếng: “Được, Bạch Hạo, nể mặt cậu, thu sáu triệu. 

“Anh Chó, Bạch Hạo, hai người chờ một chút. 

“Tôi lấy tiền ngay cho hai người đây” 

Thẩm Phương Hoa không muốn Bạch Vũ xung đột gì với đám người Chó Đen, tránh cho Lam Hải Quỳnh cũng bị liên lụy. 

“Sáu triệu đây, tôi đưa cho” 

Bạch Vũ lấy một tờ chi phiếu đưa qua. 

eyJpdiI6Ik9QQUhXUFhLV2dYQkdaXC9SM2RONWV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZnZ1RWY0NYQk9yRkJQT284VHZ2K3d0TnJZc1ArK1ZhNjVHV2VDWjFBSVRpSmJ1bEY1Ukd1eUZ4VE1KRUxidnhmT1FxbmdKRGVRcjVFQmZzQUNIRWJjZE16aGJhRmlmd01CWERpZzU0ZDhTNEQ1cFIxallcL0hcL0dSSkZTZWY1OEJLQ3pUVENSTFR0Q1c3a1JPMjljWEFrbWFQbHpoNnhNY29OUEF0MkxOQlJLM3RpV0xJOERqOXY2XC9sdjk1OXpPOGNQbVVhK1VYemxxS1N2Q0hST0lSWk05cVlJaUZ6SjJicVZUak8zR0NuM3ZGTFNQNk9YYXYyYko4Z1BnS0pzS0taWVwvMGNMZG8yZ2VBOUo0MzRreFVNXC9NbnZnamNJYnpTTUg5K2RhbE5BRkZhNWk0cUJiNkkyc3JtQVFSbXRIeXVQbjhMbVhCYTVkQll1ZHQ2dzZpUnlSSjJzVlZVTWsrVVVBR09DYVVjaHRBPSIsIm1hYyI6ImFkYTg1NDg0Y2E3ZTI2Yjg2YzIxZGYxNDZmZmQxOWZjZjVjMTQ5Njk2ZmY3YjU4Y2EzZTMyMWU0YzllNTFlMzQifQ==
eyJpdiI6ImtIaEZMS0llWFNueVwvRFdoWGlzcUdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InQ4Y05JQjFuWFRLSTNJODNnU2xnc3c3QWlnRHVQR3NOQVhJWW5lZUhBSGtGTW9xSGE2bWRERzhXb01oSDh0RzZOd0xYTHZcLzFXUUxydzNROWVDbTN5Rkltdmw1bmZqMWtOU1poVU54U3RYaEJ5SUkzQnh4cXNsdys0aktCNHJVbXFXZDRMMHBna29wd0J3ZmUxVXRTTnRuaHJpZVVpSjZDWEwzWEJxcXZ2QmQ5ekhoZ1RPWTUyQ2RxdUhSVWdBSHIzVnowTytrUFlVVG9jRm96T3k5ZHlRPT0iLCJtYWMiOiI1ZmY3OGU5MjYwMWU4MzhkNDExNGIwMDM5NjkwZTU1NWZiYjkzNWY3M2JiZDA4YWMzYjRhNmI3N2ZhODFlMTNjIn0=

Ba mươi tỷ, Hoàng Kha!

Ads
';
Advertisement