Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Chủ tịch Chương của Chương Thị? 

Chương Đại Cường sao? 

Đám người Hàn Thiệu Huy đều biết rõ Chương Đại Cường là ai, lúc này cơn giận đó lập tức mất sạch. 

Những họ hàng cảm thấy bị mạo phạm cũng rén, ai cũng biết rõ mình không trêu chọc được Chương Đại Cường. 

“Vậy... 

Hàn Thiệu Huy ngại ngùng quay qua, nhìn chục người họ hàng rồi nói: 

“Mọi người chắc ăn xong rồi, nếu mọi người đã xong thì chúng ta thu dọn ra ngoài thôi. 

“Nói thế nào thì sếp Chương cũng chia cho cháu công trình chín mươi tỷ, chúng ta vẫn nên nể mặt ngài ấy một chút. 

“Dễ với người cũng là dễ với mình. 

Anh ta tìm lối thoát cho mình. 

Mẹ Hàn cũng gật đầu liên tục, nói: 

“Nhất định phải nể mặt, nhất định phải nể mặt, sếp Chương là người làm việc lớn, bữa cơm này của chúng ta có thể có có thể không” 

Mấy chục họ hàng của nhà họ Hàn vội vàng đứng dậy. 

Đám thanh niên hống hách đứng ở cửa phòng bao dương dương tự đắc. 

“Anh rể, đồ ngọt còn chưa lên mà, đi cái gì mà đi?” 

Vào lúc này, Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn về phía mấy người sát cửa: “Chúng tôi sẽ không nhường phòng bao này” “Còn nữa, kêu Chương Đại Cường tới đây xin lỗi” 

Bạch Vũ chỉ vào cái đùi gà bị rơi dưới đất, nói: “Ông ta đã làm hỏng một cái đùi gà của tôi. 

Mấy người đàn ông khí thế hừng hực tưởng mình nghe nhầm, bọn họ nhìn Bạch Vũ như nhìn kẻ ngốc. 

Đám người Hàn Thiệu Huy cũng biến sắc. 

“Bạch Vũ, cậu nói linh tinh gì đấy?” 

Hàn Thiệu Huy đanh mặt quát: “Chỗ này từ khi nào tới lượt cậu làm chủ? Đây là bữa tiệc của nhà họ Hàn, tôi nói đi là đi 

“Còn nữa, cậu muốn chết thì cứ chết, đừng kéo chúng tôi vào. 

Anh ta lại vội vàng nói với thanh niên hống hách: “Đại ca, đây là con rể ở rể của nhà mẹ vợ tôi, cậu ta nói chuyện không biết suy nghĩ, các anh đừng để trong lòng.” 

Hàn Thư Di cũng quát một tiếng: 

“Bạch Vũ, tôi ra lệnh cho anh, anh xin lỗi mau, nếu không anh đừng hòng tới công trường của anh tôi bốc vác. 

Bạch Vũ cũng không đếm xỉa tới Hàn Thiệu Huy, anh chỉ nhìn thanh niên hống hách, mở miệng: 

“Trong ba phút, kêu Chương Đại Cường tới đây tự phạt ba ly, cứ nói Bạch Vũ tôi nói. 

Đám người Hàn Thiệu Huy đều bị dọa biến sắc. 

“Thằng ranh, mày là cái thá gì mà dám kêu sếp Chương phạt rượu?” 

Thanh niên hống hách nhìn Bạch Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh: “Mày có phải chán sống không?” 

Anh ta muốn tiến lên dạy dỗ Bạch Vũ, đằng sau có một người đàn ông cả người quấn băng gạc, chính là thanh niên mặc áo khoác đã xung đột với anh ở câu lạc bộ Hạ Phong. 

Anh ta nhìn rõ mặt của Bạch Vũ thì bỗng rùng mình, ánh mắt toát lên sự sợ hãi. 

Anh ta ghé sát tai khẽ nói với thanh niên hống hách. 

Một cước đá bay anh ta, bẻ gãy năm ngón tay của Chương Vĩ Thành, xưng anh gọi em với Hoàng Kha, một chuỗi thông tin đan xen, tạo ra hiệu quả không ngờ. 

Thanh niên hống hách mặt mày u ám, dẫn người từ từ rút khỏi phòng bao. 

“Bạch Vũ, cậu gây họa lớn rồi” 

Hàn Thiệu Huy xỉa xỉa Bạch Vũ, hận sắt không thể rèn thành thép: “Lát nữa xảy ra chuyện gì, một mình cậu gánh, đừng liên lụy tới chúng tôi.” 

Họ hàng của nhà họ Hàn cũng tức giận nhìn Bạch Vũ. 

Lam Hải Quỳnh hơi nhíu mày, cô muốn quở trách Bạch Vũ giống như trước kia, nhưng cuối cùng cũng chọn im lặng. 

“Sếp Chương, ở đây” 

Rất nhanh, ở cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Chương Đại Cường mặt mày mệt mỏi dẫn theo mười mấy người xuất hiện. 

Người của nhà họ Hàn vô thức đứng dậy, tim vọt lên cổ họng. 

Hàn Thiệu Huy còn liên tục vạch rõ quan hệ: “Sếp Chương, chúng tôi không thân với Bạch Vũ. 

“Cậu Bạch, cậu Bạch, xin lỗi, chúng tôi đã mạo phạm 

Tiếp theo diễn ra một màn khiến đám người Hàn Thiệu Huy trợn ngược mắt, Chương Đại Cường xông tới bên cạnh Bạch Vũ bắt tay, còn chân thành xin lỗi: 

“Người bên dưới không hiểu chuyện, có chỗ nào đắc tội, tôi xin lỗi thay bọn họ, tự phạt ba ly, hy vọng mọi sự không vui được xí xóa” 

Ông ta kêu người cầm tới một chai rượu Mao Đài, sau đó tự mình rót đầy ba ly lớn. 

“Ông quả thật nên nhớ lâu. 

Bạch Vũ lạnh nhạt lên tiếng: “Đường đường là ông chủ lớn, không có phong thái gì cả. 

Cả nhà Hàn Thiệu Huy trợn mắt há líu lưỡi, không ngờ Bạch Vũ dám dạy dỗ Chương Đại Cường như thế. 

Điều khiển bọn họ sụp đổ hơn là Chương Đại Cường lại gật đầu giống như học sinh tiểu học. 

“Cậu Bạch nói đúng, tôi không có phong thái lắm, tôi sẽ nhớ lâu. 

“Sau này mong cậu Bạch chỉ điểm nhiều” 

“Tôi cạn đây. 

Chương Đại Cường cầm ly thủy tinh lên, một hơi uống hết ba ly rượu Mao Đài. 

Đám thanh niên hống hách cũng rót rượu uống cạn theo. 

Trong phòng bao, im phăng phắc. 

Sắc mặt của đám người Hàn Thư Di khó coi, ba ly rượu trắng nồng độ cao, ai cũng nhìn ra, Chương Đại Cường thật sự xin lỗi, chứ không phải làm lấy lệ. 

Điều này khiến bọn họ rất khó chịu. 

Dựa vào đâu chứ? 

Bạch Vũ lạnh nhạt nói: “Được rồi, chuyện này bỏ qua đi. 

“Cảm ơn sự độ lượng của cậu Bạch.” 

Chương Đại Cường mặt mày tươi cười, sau đó lại cung kính nói với Bạch Vũ: 

“Cậu Bạch, cậu có tiện để lại số điện thoại hay không? Hôm khác tôi có việc thỉnh giáo. 

Bạch Vũ không cần hỏi cũng biết ông ta thỉnh giáo cái gì, chắc chắn sẽ hỏi có thể chữa trị ống dẫn tinh của ông ta hay không, anh cầm một tờ khăn giấy, viết một số điện thoại. 

“Cảm ơn, cảm ơn 

Chương Đại Cường như có được bảo vật mà gấp tờ khăn lại rồi nhét vào trong túi áo ở ngực, sau đó lại ông ta lại mỉm cười nói với người nhà họ Hàn: 

“Làm phiền các vị rồi, thật sự xin lỗi, tôi sẽ thanh toán cho bữa ăn này” 

Mấy nhân vật cốt cán của Chương Thị đều gật đầu cúi người, cung kính và sợ hãi một cách khó tả. 

Bạch Vũ khẽ gật đầu: “Ừ, ra ngoài đi.” 

Sự qua loa đó giống như Chương Đại Cường là tôi tớ của anh, khiến mọi người của nhà họ Hàn căn bản không thể chấp nhận. 

Lam Hải Quỳnh cũng thẳng eo. 

Mở mày mở mặt. 

“Cậu Bạch, hôm khác tụ tập sau, các vị, cáo từ. 

Chương Đại Cường cười to một tiếng, sau đó dẫn mọi người rời đi. 

Cả căn phòng lại trở nên yên ắng. 

Đám người mẹ Hàn mặt mày khó coi, cả người nóng bừng, vừa rồi bọn họ còn nói Bạch Vũ là phế vật, kêu anh tới công trường của Chương Thị bốc vác, nháy mắt một cái anh lại trở thành khách quý của Chương Thị. 

Chương Đại Cường tự phạt ba ly, mặt của bọn họ bị vả đau. 

Trong lòng Hàn Thiệu Huy càng khó chịu hơn, luôn là anh ta chèn ép Bạch Vũ, nhưng hôm nay anh ta lại bị Bạch Vũ lên mặt. 

Chuyện này khiến anh ta khó chịu hơn việc xấu mặt ở bữa tiệc mừng thọ của Lý Tuyết Nhàn. 

Đám người Chương Đại Cường biến mất, căn phòng vẫn yên ắng, bầu không khí có hơi gượng gạo, đám người mẹ Hàn không còn cảm giác muốn ăn uống 

nữa. 

Ngược lại thì Lam Hải Quỳnh lại có khẩu vị, ăn liên tục hai bát đồ ngọt. 

Có điều con người cô lương thiện, không có quay qua mỉa mai mọi người. 

“Bạch Vũ, sao cậu lại lừa Chương Đại Cường?" 

Lam Thục Linh không nhịn được nữa, cô ta nói: “Tôi nói cho cậu biết, ông ấy không phải người dễ chọc, cậu đã lừa ông ấy cái gì, cậu tốt nhất khai thật đi 

“Nếu không tới lúc đó không chỉ hại chính cậu, còn có thể hại những người vô tội như chúng tôi” 

Cô ta cảnh cáo Bạch Vũ: “Không dễ phạt rượu ông ấy thế đâu” 

Theo cô ta thấy, Chương Đại Cường coi trọng Bạch Vũ như thế, chắc chắn là Bạch Vũ đã lừa ông ta, nếu không sẽ không xảy ra cảnh này. 

Bạch Vũ sao có thể xuất sắc hơn chồng của cô ta chứ? 

Bạch Vũ vừa ăn tôm hùm vừa gật đầu liên tục: “Hiểu, hiểu 

Mẹ Hàn cũng ngứa mắt chuyện Bạch Vũ áp chế con trai của mình nên nói: “Bản thân như nào, trong lòng mình tự rõ, Chương Đại Cường là người không đùa được đâu. 

Bạch Vũ nhổ vỏ tôm ra, nói: “Phải, phải, phải. 

“Anh để tâm chút đi. 

Hàn Thư Di bĩu môi nói: “Đừng nói phét là anh có giao tình với Chương Đại Cường, cho dù anh không nói phét, anh cũng không có gì để đắc ý cả.” 

“Chương Đại Cường không sạch sẽ, xưng anh gọi em với ông ta, không chừng không có được lợi ích, không khéo đầu mất hết nửa cái” 

“Bây giờ không phải mấy chục năm trước nữa, kiếm tiền đàng hoàng mới có thể lâu dài” 

“Những người như Chương Đại Cường không nhởn nhơ được lâu nữa đâu... 

Cô ta nhìn Bạch Vũ đầy khinh thường, nói: “Muốn làm rạng rỡ tổ tông, vẫn phải vào công ty lớn. 

Mẹ Hàn gật đầu theo, nói: “Không sai, thời đại khác rồi, bàng môn tà đạo không dài lâu được, công ty lớn mới là vương đạo. 

Tuy Hàn Thiệu Huy cảm thấy khó chịu, dù sao anh ta cũng ôm công trình của Chương Thị, nhưng có thể đả kích Bạch Vũ thì anh ta lên tiếng. 

“Anh đi con đường chính đạo đi.” 

Hàn Thư Di có dáng vẻ dạy dỗ Bạch Vũ, nói: “Ngày nào đó anh có thành tích bằng một nửa tôi, anh cũng coi như làm nhà họ Lam mở mày mở mặt rồi... 

Nói được một nửa thì cô ta khép lại chủ đề, bởi vì trong tầm mắt của cô ta lại xuất hiện một nhóm nam nữ ăn chơi. 

Trong đó có một gương mặt quen thuộc. 

Hàn Thư Di bỏ lại Bạch Vũ, kích động đi tới cửa, gọi người đàn ông ăn chơi đang đi tới: 

“Chào sếp Lý” 

Bạch Vũ nghiêng đầu nhìn, Lý Minh Quang. 

Ăn mặc thời thượng, giày da bóng lộn quần âu phẳng phiu, phía trên dát đồ của thương hiệu Armani. 

Âm nhu mà phú quý, khí thế mạnh mẽ. 

Chỉ là trên đầu và trên tay quấn băng gạc, khiến anh ta trông có hơi buồn cười. 

Nghe thấy Hàn Thư Di gọi sếp Lý, ba Hàn mẹ Hàn vô thức đứng dậy nghênh đón. 

“Sếp Lý, thật là khéo quá, không ngờ anh lại gặp anh ở đây. 

Hàn Thư Di biến mình thành người dịu dàng, sự kiêu ngạo cũng biến thành sự nhiệt tình: 

“Tôi luôn muốn cảm ơn sự bồi dưỡng của sếp Lý, nhưng mãi không có cơ hội” 

“Không biết hôm nay sếp Lý có thể cho tôi một cơ hội, để tôi mời anh và bạn của anh ăn một bữa cơm hay không?” 

Họ hàng của nhà họ Hàn nghe vậy thầm gật đầu, cách làm người làm việc của Hàn Thư Di rất chuẩn chỉ. 

"Thu Di à..." 

Lý Minh Quang dửng dưng quét qua người nhà Hàn Thư Di, sau đó dừng trên mặt Bạch Vũ đang ăn tôm hùm, anh ta chợt sững người, hình như không ngờ lại gặp Bạch Vũ ở đây. 

Gương mặt lạnh lùng của anh ta lập tức rạng rỡ như mùa xuân về. 

Nhìn thấy Lý Minh Quang sải bước đi vào, Hàn Thư Di càng thêm vui mừng: 

“Sếp Lý, cảm ơn anh đã nể mặt... 

“Mẹ, đây là tổng giám đốc của công ty con ở Trung Hải thuộc tập đoàn Ngũ Hồ, cũng là quý nhân của con” 

Cả nhà mẹ Hàn rất hăng hái. 

Hàn Thiệu Huy cũng vênh mặt, kiêu ngạo vì em gái. 

eyJpdiI6ImJQZFdyYVMxclN1OGlFMVpMd1lzZkE9PSIsInZhbHVlIjoiU01JSTBCS2U0ZkJcL1k1Ym45ekxvV3JuTVVWSGJQM0IraEloMnQ1dWlsZXM1OW9xNm4wY2h5ZlRLYys2XC9Mblp0YXpHREhvYmRSZGZtNGJOWGtURHVmWG5IMllrQXBwa2VSR0NBZXo0eVpZZXJkeUk0akg2ZklDSXpZYjJCU3ZcL3N6RTBHK1haMm5lbXFPWW0yM29CRzMxMGhpSTg5THRabVB1bWhtY2pVamRVPSIsIm1hYyI6IjIwM2NiNDg0NTZlMGI2ZGM0MWE3MTAzMWQ0M2RiMjE5NzI3NTdhY2E3Y2RjN2Q2Nzg2NWNjNDhhYzQxMDVhOWIifQ==
eyJpdiI6ImpOXC9vNTZNa0dTZlRsUDArc0RZbkN3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImN3YURRRENqaXZlalBNQWNXK0ZsYkdQZkpzUHNqbUJcL09zM1c4ZHM0VEg2RDJQV2lUOGp4TVdaU0xqTWxVU09LXC8rdFRSUmR4eFZHVHNvQ0tSWWR5dFV5SVF3TFpNMXBwY2RTb0VBVkM5WFlMUDVQd0RHWHZVYVhJUVwvQTQ1UkVCNTM2K3cyZzVDdForYlhlQVlKemR6NnNsUmVxXC9PUDh5cW1xdnpmZHF2WmpMMk5abmZcL3I1cStpWE8zcndGbk5DdTlWRHZjOWxcL3hSejcySGFlbGZManpKdVZJcDMyYzd0djZMQjFMWjB3RGtjWWppMlNoOXRsXC9FYmpzZVpPK095QzdtXC9QWnZsaEJCM09OMUlYcXQ1aHhuYm1ZdVZ1Z3hGSG5OTTltcHB6eVJxRXNuRmtlY1Zjank2SGk3UUtJTlZDMkw2Wm9KZFVTV1NvRmV5cElcL04xOU5vR3FNUUZNcEpKZ09Vc3hRbGhTST0iLCJtYWMiOiJmMzgwZDAzNjc2OGFkOTBiZThiMDljZGEwZWIxNDgyMmVjNDRlNzM0MjkyZDUwNGVkMjYxZjAyZGQwMGY5OGNlIn0=

“Cậu Bạch”

Ads
';
Advertisement