Cậu Bạch?
Giọng nói cung kính, không cao không thấp, mà đối với ba mẹ của Hàn Thư Di lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Mặt mày Hàn Thư Di thay đổi, có khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Họ hàng của nhà họ Hàn cũng sững sờ nhìn Bạch Vũ.
Cậu Bạch, từ bao giờ vậy?
Hàn Thư Di nói một cách khó tin: “Sếp Lý, anh quen Bạch Vũ sao?”
Lý Minh Quang không thèm đếm xỉa tới cô ta, chỉ nhiệt tình cười nói với Bạch Vũ:
“Chào cậu Bạch, chào chị dâu.
“Không ngờ gặp hai người ở đây, thật là vinh hạnh của tôi”
Xác nhận hai người quen biết, Lý Minh Quang cung kính với Bạch Vũ như thế, cả nhà Hàn Thiệu Huy đều cứng ngắc.
Cái miệng nhỏ của Hàn Thư Di cũng há to.
Cô ta thế nào cũng không ngờ Bạch Vũ lại quen biết sếp lớn, còn là Lý Minh Quang.
Lam Hải Quỳnh không có ấn tượng tốt với Lý Minh Quang, có điều từ phép lịch sự, cô vẫn khẽ gật đầu: “Chào sếp Lý!”
Bạch Vũ lại không nể mặt, vứt vỏ tôm xuống bàn, nói: “Có chuyện gì?”
Đối với kẻ muốn khinh bạc Lam Hải Quỳnh, Bạch Vũ sẽ không vì bẻ một bàn tay mà tha thứ.
“Cậu Bạch, lần trước là tôi sai, tôi luôn muốn tìm cơ hội tỏ ý xin lỗi, nhưng mãi không có cơ hội.
Cảm nhận được địch ý của Bạch Vũ, trái tim của Lý Minh Quang run rẩy, cúi người xuống, nói:
“Tối nay, không biết cậu Bạch có thể nể mặt, để tôi mời hai anh chị một bữa được không?”
Anh ta đã nghe ngóng rõ rồi, Bạch Vũ là ân nhân cứu mạng con gái của Tống Quế Khanh, Tống Quế Khanh còn từng quỳ xuống cảm ơn anh.
Nghĩ tới hành vi của anh ta đối với Lam Hải Quỳnh ở nhà hàng Tây, Lý Minh Quang thật sự hận không thể đánh chết chính mình, vậy nên anh ta gặp được Bạch Vũ thì muốn bù đắp.
Đồng thời, làm quen với anh.
Nếu móc nối được quan hệ với Bạch Vũ, anh ta có cơ hội tiến vào tầng chủ chốt, từ thập bát La Hán biến thành bát đại Kim Cang.
Bạch Vũ vốn muốn từ chối thẳng, kết quả lại bị Lam Hải Quỳnh kéo nhẹ, ý bảo anh ít nhiều cũng phải nể mặt đối phương một chút.
“Hôm khác đi, tối nay tôi ăn no rồi.
Bạch Vũ thu lại lời nói kêu anh ta cút, anh cầm giấy ăn lau tay xong thì đứng dậy nói rằng:
“Anh để lại một tờ danh thiếp, hôm khác tôi rảnh, tôi nhớ tới thì sẽ kêu anh mời bữa cơm này.”
“Cảm ơn cậu Bạch, cảm ơn cậu Bạch.
Lý Minh Quang vội vàng móc ra một tờ danh thiếp, cung kính đưa vào trong tay Bạch Vũ, nói: “Tôi thật lòng hy vọng cậu Bạch có thể cho tôi một cơ hội tạ lỗi.
Bạch Vũ ừ một tiếng, thuận tay bỏ danh thiếp vào túi.
Gia đình Hàn Thư Di thấy vậy thì suýt nữa ói máu.
Bọn họ dùng trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng Lý Minh Quang, ở trong mắt Bạch Vũ lại giống như con kiến.
Chênh lệch này thật sự lớn.
Trong lòng Hàn Thư Di càng khó chịu.
Phế vật thì nên là phế vật, dựa vào đâu mà xoay chuyển? Còn xoay chuyển liên tục?
Cô ta sắp khóc rồi.
“Không làm phiền các vị ăn cơm, tôi đi trước nhé.
Lý Minh Quang đứng thẳng, sau đó mỉm cười với Hàn Thư Di, nói:
“Thư Di, sao cô không nhắc sớm với tôi cậu Bạch là họ hàng của cô?”
Nhìn như oán trách, thực chất ẩn giấu huyền cơ, mắt của Hàn Thư Di sáng lên.
Bạch Vũ nhẹ nhàng dùng một câu dập tắt ý nghĩ của Hàn Thư Di: “Chúng tôi không thân.
“Hải Quỳnh, chúng ta về nhà thôi.
Sau đó, anh kéo Lam Hải Quỳnh rời khỏi phòng bao.
“Tôi hiểu, tôi hiểu.
Lý Minh Quang liên tục gật đầu, sau đó tiễn Bạch Vũ rời đi.
Hàn Thư Di mặt mày u ám, sau đó ngại ngùng nhìn mọi người, đây hoàn toàn là do bản thân cô ta chuốc lấy.
Cô ta tưởng mình rất giỏi rồi, tốt nghiệp hai năm, cô ta làm trưởng phòng, lương tháng một trăm năm mươi triệu, vậy nên cô ta có tư cách khinh thường phế vật như Bạch Vũ.
Nhưng bây giờ so với người ta thì là cái thá gì!
Hơn nữa sự sỉ nhục của cô ta đối với Bạch Vũ, rất có thể sẽ khiến cô ta bị Lý Minh Quang đá ra...
Ông Chín đập bàn lần nữa, nói:
“Sinh con phải như này, sinh con phải như này”
Sau khi ra khỏi nhà hàng Đại Phú Hào, Lam Hải Quỳnh mất đi sự dè dặt, vui vẻ ôm lấy Bạch Vũ.
Một năm nay, cô ở trước mặt họ hàng các bên đều bị cười nhạo, chỉ có tối nay cô mới nhận được ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ.
Vậy nên cô cũng thân mật với Bạch Vũ hơn.
Có điều cô rất nhanh đã phản ứng lại, cơ thể vội vàng rời khỏi Bạch Vũ.
Bạch Vũ không để cô rời xa, túm lấy tay của cô, Lam Hải Quỳnh muốn giãy ra nhưng lại bị Bạch Vũ nắm chặt.
Cuối cùng, Lam Hải Quỳnh chỉ có thể để mặc Bạch Vũ nắm.
Tình cảm của hai người có sự thay đổi.
Hai người đang muốn chui vào xe rời đi thì lại nghe thấy đằng trước có huyên náo:
“Không hay rồi, có người ngất xỉu”
Lam Hải Quỳnh và Bạch Vũ chợt sững người, chạy về phía đám người ở đằng xa.
Rất nhanh, hai người đã tới chỗ xảy ra sự việc, chỉ thấy một ông già tóc bạc nằm dưới đất, độ khoảng sáu mươi tuổi, rất gầy.
Nhất là ngũ quan của ông ta, nhìn trông giống xác khô, đêm hôm mang tới cảm giác gặp ma cho người khác.
Lúc này, mắt ông ta nhắm chặt, cơ thể co quắp, hơi run rẩy.
Một cô gái mặt mày xinh đẹp, ăn đồ hiệu Givenchy đang lo lắng khuỵu xuống bên ông ta.
Cô gái cầm điện thoại gọi xe cấp cứu, liên tục hét lên địa chỉ, muốn bọn họ mau tới cứu người.
Sau đó, cô ta lại nhìn mọi người ở xung quanh mà hét lên:
“Ở đây có bác sĩ không? Có bác sĩ nào có thể sơ cứu cho ông nội tôi không?”
Sắc mặt của ông lão đang từ từ chuyển sang màu đen, lồng ngực phập phồng cũng yếu đi.
Mọi người đều nhìn ra, tình trạng của ông lão không được lạc quan, không chừng xe cấp cứu còn chưa tới thì người đã chết rồi.
Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng hét của cô gái, vô thức dừng hành vi dùng điện thoại quay lại, mắt quét xung quanh tìm xem trong đây có bác sĩ không.
Có mấy người vẻ mặt vụt qua tia do dự, nhưng cuối cùng không tiến tới giúp đỡ.
Đầu năm nay, không mong đạt được kết quả tốt, chỉ mong sao không mắc lỗi.
"Um..."
Đột nhiên, hai tay ông lão ôm vai, run rẩy, vẻ mặt càng thêm đau đớn.
Cô gái mặc đồ Givenchy thấy vậy càng thêm lo lắng, nhìn mọi người xung quanh mà hét lên:
“Ai có thể giúp ông nội của tôi? Tôi sẽ cho người đó ba trăm triệu, không, ba tỷ”
Đám đông sửng sốt, cô gái này thật là giàu có.
“Anh đi xem thử.”
Nhìn thấy tình trạng của ông lão nguy cấp, Bạch Vũ chuẩn bị tiến tới.
Lam Hải Quỳnh nhanh tay nhanh mắt kéo anh lại, nói: “Anh đi làm gì? Anh muốn lấy ba tỷ à?”
Bạch Vũ khẽ nói một câu: “Không phải, anh muốn cứu người.
Lam Hải Quỳnh không khách sáo mà mắng: “Anh chỉ mấy mấy chương trình dưỡng sinh, may mắn cứu được Thiến Thiến, anh thật sự nghĩ mình là thần y à? Bạch Vũ lên tiếng giải thích: “Không phải, Hải Quỳnh, tình hình của bệnh nhân không ổn, anh xem thử có thể giúp được không..
“Anh có thể giúp gì chứ, may mắn sẽ không đến với anh nhiều đâu”
Lam Hải Quỳnh kéo Bạch Vũ, nói: “Hơn nữa anh nhìn quần áo của bệnh nhân, không giàu thì quý”
“Chữa bệnh cho loại người này, chữa khỏi sẽ được thưởng không ít, nhưng xảy ra sai sót, nó không đơn giản chỉ là xin lỗi”
“Xử lý không tốt còn dính tới mạng người.
“Vậy nên em không hy vọng anh dây vào.
Lam Hải Quỳnh không dễ gì mới thay đổi cách nhìn đối với Bạch Vũ, cô cũng chỉ mong anh sống yên ổn qua ngày, chỉ có như vậy, hai người mới có khả năng tiếp tục.
“Hải Quỳnh, em yên tâm, anh sẽ không cứu người một cách linh tinh.
Bạch Vũ biết cô lo lắng cái gì, anh nói: “Anh chỉ đi xem thôi.
Gương mặt Lam Hải Quỳnh như phủ sương, cô nói: “Anh không được đi”
Nếu Bạch Vũ là bác sĩ chính quy, Lam Hải Quỳnh sẽ không ngăn cản như vậy.
Nhưng Bạch Vũ chỉ là một người hay xem chương trình về Trung y, còn chưa lấy được chứng chỉ hành nghề, anh đi góp vui, nguy hiểm quá lớn.
Nếu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thì sẽ bị người ta kiện tội mưu sát.
Lúc này, ông lão đau đớn rên lên, cô gái mặc đồ Givenchy lau nước mắt hét lên:
“Có bác sĩ không?"
Lam Hải Quỳnh tức tới mức giậm chân: “Bạch Vũ..”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất