Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Chương Đại Cường dẫn người tới xử lý hiện trường, Bạch Vũ đưa Lam Hải Quỳnh tới bệnh viện gần đó. 

Vết thương không nặng, chỉ là Bạch Vũ muốn cô từ từ ổn định tinh thần. 

Lam Hải Quỳnh rất nhanh đã tỉnh lại, hỏi đơn giản câu chuyện, Bạch Vũ nói đối phương chịu toàn bộ trách nhiệm, xe đã được bên bảo hiểm đưa đi sửa, bên kia còn bồi thường một trăm năm mươi triệu tiền viện phí. 

Lam Hải Quỳnh cũng không nghi ngờ, sau khi nghỉ ngơi xác nhận không sao, cô kiên quyết muốn rời khỏi bệnh viện, còn dặn Bạch Vũ không được nói cho ba mẹ cô chuyện tai 

nạn xe. 

Cô không muốn hai người Lý Tuyết Nhàn lo lắng, dù sao nửa tháng nay đã xảy ra hai chuyện rồi. 

“Dạo này em quá đen, không chỉ công ty xảy ra vấn đề, em cũng cứ hay gặp chuyện, em không nghi ngờ là vấn đề của mặt phật hay sao?” 

Bạch Vũ nắm chắc thời cơ giải quyết chuyện mặt phật, anh nói: 

“Anh cảm thấy, em nên vứt nó đi thì hơn. 

Trên đường đi, Bạch Vũ từng nghĩ tới việc lợi dụng vụ tai nạn làm vỡ mặt phật, nhưng cuối cùng anh vẫn từ bỏ ý nghĩ thô bạo này. 

Mặt phật rất cứng, lồng ngực của Lam Hải Quỳnh cũng không sao, mặt phật sao có thể nứt vỡ, rất dễ khiến Lam Hải Quỳnh nhận định là anh động tay động chân. 

Hơn nữa cho dù Lam Hải Quỳnh tin mặt phật bị va đập vỡ, nhưng trong lòng cô không kháng cự thứ này, rất có khả năng sẽ thỉnh về một mặt phật khác để đeo. 

Tới lúc đó một mặt phật mạnh hơn dữ hơn tới thì đúng thật là trộm gà không được mất ngay nắm thóc. 

Cân nhắc kỹ lưỡng, Bạch Vũ vẫn quyết định không động vào nó, anh chỉ vẽ vài lá bùa xua tan khí đen, để Lam Hải Quỳnh không quá xui xẻo. 

“Anh lại nữa có phải không?” 

Mỗi lần Bạch Vũ nhắc tới mặt phật, cảm xúc của Lam Hải Quỳnh lại nóng nảy, cô nói: “Rõ ràng là đối phương lái xe không cẩn thận, chuyện này có liên quan gì tới mặt phật trên người em chứ?” 

“Nếu nó tà ác như vậy, tại sao em đeo nó đi làm hằng ngày, chỉ có hai lần xảy ra chuyện?” 

“Chuyện này cũng có thể đẩy cho mặt phật, em cũng có thể nghi ngờ anh khiến em xui xẻo, dù sao hai lần đều là anh ngồi xe của em mới xảy ra chuyện 

Cô lườm Bạch Vũ, giơ tay lên nói: “Anh không được nói linh tinh nữa, về nhà.” 

Cả ngày nghi thần nghi quỷ, Lam Hải Quỳnh lo thần kinh của Bạch Vũ rối loạn. 

Bạch Vũ dự liệu được kết cục này, anh cười bất lực rồi rời đi theo. 

Vừa tới thang máy, điện thoại của Bạch Vũ nhận một tin nhắn đến từ Chương Đại Cường, bọn họ đã xử lý xong chuyện đám người Hùng Nghĩa. 

Lâm Nhược Uyển và Chương Vĩ Thành cũng bị bắt lần nữa. 

Chương Đại Cường bảo đảm Bạch Vũ sẽ không chịu tổn hại nữa. 

Bạch Vũ hơi nheo mắt lại, lẳng lặng xóa tin nhắn. 

Rắc rối của Lâm Nhược Uyển coi như đã được giải quyết. 

Bạch Vũ không muốn hai tay dính máu, nhưng đối phương không chỉ muốn giết anh, còn muốn động vào gia đình Lam Hải Quỳnh, Bạch Vũ chỉ đành tiễn bọn họ một đoạn. 

Trong lúc cảm khái, Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh đã về tới biệt thự, phát hiện trong nhà có thêm vài vị khách. 

Bạch Vũ nhìn kỹ, thì ra là Lý Tuyết Hoa và con gái của bà ta - Lý Diễm An đến. 

Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn ngồi ở đối diện, vẻ mặt nghiêm túc và bất lực. 

Lý Tuyết Hoa là chị họ của Lý Tuyết Nhàn, công chức nhà nước, có quan hệ không tệ với Lý Tuyết Nhàn, tết nhất hay qua lại nhà nhau. 

Có điều lần nào Lý Tuyết Hoa tới nhà họ Lam đều đi tay không, còn dẫn theo cả nhà con trai con gái tới để ăn bữa ngon. 

Hôm nay, hiếm khi lại mang theo một hộp quà tới. 

Hộp quà được đặt trên bàn trà, vẻ ngoài thô kệch, còn buộc dây đỏ, nhìn giống như đồ thủ công gì đó. 

“Dì Hoa, Diễm An, chào hai người.” 

Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh lịch sự chào hỏi. 

Lý Tuyết Hoa chỉ khẽ gật đầu với Lam Hải Quỳnh, không thèm nhìn Bạch Vũ, đứa con rể ở rể này của nhà họ Lam căn bản không lọt vào mắt xanh của bà ta. 

Sau đó, bà ta nhíu mày nói với Lý Tuyết Nhàn: 

“Tuyết Nhàn, chị thật sự hết cách rồi, nếu không chị cũng sẽ không mạo muội tới đây. 

“Diễm An tốt nghiệp chuyên ngành khảo cổ, mãi không tìm được việc, đơn vị và công ty bây giờ thật không hiểu chuyện. 

“Chị cũng nói với bọn họ, Diễm An của nhà chị là đứa trẻ sinh ra lớn lên ở thành phố, từ nhỏ được ăn sung mặc sướng, không làm được việc nặng, yêu cầu vật chất cũng khá cao.” 

“Chị bảo bọn họ sắp xếp cho Diễm An vị trí ít đi lại, lương thực tập trả khoảng 24-30 triệu, nhưng bọn họ đều từ chối” 

“Không phải là phái tới nơi hoang dã thì là tiền lương 15 triệu, như thế có gì khác biệt đứa trẻ nông thôn vừa mới tốt nghiệp đâu. 

“Em nói xem, như thế không phải làm bẩn thân phận của Diễm An nhà chị hay sao?” 

Lý Tuyết Hoa mặc đồ đỏ tức giận giậm chân, mọi sự thông minh trước kia biến hết thành sự tức giận và không cam tâm. 

Lý Diễm An nghịch điện thoại, mí mắt không thèm ngước lên, giống như chuyện không liên quan tới cô ta. 

Lý Tuyết Nhàn khẽ an ủi: "Chị, em hiểu tâm trạng của chị, hay là như này, Diễm An tới phòng khám của em làm việc vài tháng tích lũy kinh nghiệm?” 

“Phòng khám Xuân Phong ư?” 

Lý Diễm An mặt mày chê bai, nói: "Hừm, nếu là phòng khám của dì thì thôi.” 

“Bệnh nhân tới lui đều là người dân tầng dưới, không phải là tài xế xe tải thì là chủ sạp hàng ven đường, thậm chí còn có côn đồ đánh nhau” 

“Không có chút đẳng cấp nào. 

“Với lại, cháu học khảo cổ, đi theo con đường cao quý ưu nhã, phòng khám Xuân Phong giống như chợ thực phẩm, còn phải phục vụ bệnh nhân. 

Cô ta bĩu môi, nói: “Cho cháu ba trăm triệu cháu cũng sẽ không đi” 

Lý Tuyết Hoa cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng thế, Diễm An tới chỗ đó của em, đừng nói không học được cái gì, còn hạ thấp đẳng cấp” 

Sắc mặt của Lý Tuyết Nhàn hơi thay đổi, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, nói: “Diễm An không ưng phòng khám Xuân Phong, vậy chị muốn bọn em giúp thế nào?” 

Bà ta rất xem thường Bạch Vũ, nhưng vẫn hết lòng hết dạ đối với họ hàng của nhà bà ta. 

“Chị nghĩ rồi, những công ty nhỏ đó mắt chó xem thường người khác, chúng ta không tới nữa.” 

Mắt của Lý Tuyết Hoa phát sáng, bà ta nói: “Chị đã nghĩ rồi, chị chuẩn bị để Diễm An tới tập đoàn Thiên Bảo. 

“Chị xem tin tức, tập đoàn Thiên Bảo lại phát hiện một mỏ ngọc ở nước ngoài, kinh doanh ngày càng phát triển, Diễm An vào đó, chắc chắn không tệ. 

Bà ta dứt khoát nói ra kế hoạch của bà ta: “Chị cũng không mong con bé giàu sang quá, một năm kiếm khoảng vài tỷ là được. 

“Suy nghĩ muốn tới tập đoàn Thiên Bảo không tệ, nhưng bọn họ yêu cầu rất cao về nghiệp vụ. 

Lam Quốc Khánh nhíu mày mở miệng: “Độ khó để vào tập đoàn Thiên Bảo còn khó hơn thi công chức. 

“Người mà tập đoàn Thiên Bảo tuyển vào, không phải là bậc thầy giám định ngọc có kinh nghiệm phong phú thì cũng là hạt giống tốt có thiên phú hơn người. 

Ý trong lời nói là Lý Diễm An không có cơ hội vào được đó. 

“Chị biết, chính vì biết khó vào nên bọn chị mới đến tìm các em” 

Lý Tuyết Hoa nháy mắt ra hiệu: 

“Tuyết Nhàn, em mở phòng khám nhiều năm, có nhiều mối quan hệ; Quốc Khánh, đại gia đồ cổ, có qua lại không ít với người giàu sang” 

“Hai đứa chắc chắn có giao tình không tệ với tập đoàn Thiên Bảo, hai đứa chào hỏi giúp chị, Diễm An tới tập đoàn Thiên Bảo còn không phải dễ như uống nước hay sao?” 

Lý Tuyết Hoa thu lại nụ cười, nói: “Trừ phi là hai đứa không muốn giúp, hoặc sợ bỏ tiền, nợ ân tình..” 

Lam Quốc Khánh và Lý Tuyết Nhàn mặt mày khó xử, hai người không phải không muốn giúp, mà là chuyện này đã vượt ngoài phạm vi năng lực của bọn họ. 

Hàn Quốc Hoa một năm kiếm mấy trăm nghìn tỷ, cả nhà nhà họ Lam một năm mới kiếm được mấy chục tỷ, cấp bậc của hai bên chênh nhau mười vạn tám nghìn dặm. 

Bọn họ thừa nhận quen biết Hàn Quốc Hoa, nhưng chỉ có một chút chút, đâu có bản lĩnh đi cửa sau chứ? 

Cho dù có thể chuyển lời nhưng chưa chắc người ta đồng ý. 

Bạch Vũ vốn muốn đi lên tầng thì nghe thấy Hàn Quốc Hoa, anh chần chừ một chút rồi hỏi: 

“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì thế? Liên quan tới tập đoàn Thiên Bảo sao?” 

Vốn đã bị Lý Tuyết Hoa gây sức ép rất lớn, lại bị Bạch Vũ hỏi như thế, Lý Tuyết Nhàn lập tức mất kiên nhẫn mà mắng: 

“Cậu hỏi chuyện này làm gì, cậu đâu có giúp được?" 

Bà ta xua tay đuổi Bạch Vũ đi: “Cậu mau đi nấu cơm, lát nữa nhà dì Tuyết Hoa sẽ ăn cơm ở đây” 

Bạch Vũ lạnh nhạt lên tiếng: “Vừa rồi nghe thấy mọi người nói tới tập đoàn Thiên Bảo, con có chút giao tình với ông Hàn, nói không chừng con có thể giúp... 

Nếu không phải nhìn thấy bầu không khí đèn nén, lo lắng ảnh hưởng tới tâm trạng của Lam Hải Quỳnh, Bạch Vũ lười đếm xỉa tới bọn họ. 

eyJpdiI6Ijczb2RUNDNPbWRCeE8weVV5cjdYXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6InZHU2RHWXRWSkxaOHFcL0MrQlhDekJIOVFwUk04XC9VcVhPMDc4cTFJK0VYN3JMc0M3ZFNZdGFuOU1mMnFURTNySnk4NGp2ZEFNTHdBRG9qWFVtUmNtK1ZrNEdQNUMyU2VuaURNNU5ERFplbG5Wcll0TmcyQWZMU0pcL3JDdlZaT3hBNXVmdnV3ZkVhbW5BcFp3TnY0YWhrM1wvMkhwdDVMcmVENWQ5Mk5aSWtNbEpIU0V0RkdWN1dheU1GSnhCaWh0SjZZek5ZckFHaVBBQzhJemJtZHE0XC9BbjhhVDZZbVlUTGp6TjRXSWpaMWNGTT0iLCJtYWMiOiJhOTNmNWRmYjA1NmY1MDU5MTM0MDFjZGJkZDFjMDY3MjlmNDYyMmY0NmM5NDdhMzk4OWJmMTlhYmUxZTljYmUwIn0=
eyJpdiI6ImNJblhOb29pU2pkUGdQQTdkR0pyWEE9PSIsInZhbHVlIjoiWFM1RkJTUThORnJwb2hmXC9Xc2hTMFkzNG1QaUdabkdxNmFaYUJ1dVZZK1ZMZ1hEWnZQeVRPTnVwV1FmY2hhN3R2NDJ5TFNpS2JsM1REZ2VqZ3pDQUlzcDZrVWpFUzVwazliZXBOTFVUY2lMVVlIanVMNGNqS3RnNklNRTlrbXhFT1lQSFhXUVE0Z3EwNnBTRXVCVitHcDl1eEljQzcrZkRNOTE0MXcwTjRPZz0iLCJtYWMiOiJmM2YwNDViNmFmOThkZTEyNGI3ZmE5NDFlOGY2MDg3YzMyZDZmOTQyMTEwZWFlZjRjMTU5MGZiOWJmNGYzMmI4In0=

“Chuyện này ít nhất cần giám đốc của tập đoàn Thiên Bảo mới có thể giải quyết, cậu quen không?”

Ads
';
Advertisement