Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Lý Tuyết Hoa rất tức giận, đã lúc nào rồi, Bạch Vũ còn tới làm loạn? 

Lý Tuyết Nhàn cũng liếc nhìn Bạch Vũ, sau đó xua tay bảo Bạch Vũ rời đi 

“Được rồi, cậu không có bản lĩnh thì đừng tới góp vui, cậu không thấy chúng tôi lo tới mức tóc sắp bạc rồi hay sao?” 

“Nhớ lúc nấu cơm, nấu thêm một món thịt viên, dì Hoa của cậu thích ăn” 

Bạch Vũ chỉ đành im miệng. 

“Tuyết Nhàn, Quốc Khánh, chuyện này vẫn phải để hai đứa làm. 

“Trong số mấy người họ hàng của chúng ta, cũng chỉ có hai đứa giỏi giang nhất, nếu hai đứa cũng không giúp, Diễm An thật sự không có đường sống.” 

Nhìn thấy vẻ khó xử của vợ chồng Lam Quốc Khánh, sắc mặt của Lý Tuyết Hoa trở nên không vui, bà ta nói: 

“Hai đứa nhẫn tâm nhìn Diễm An không có công việc, cả ngày ở nhà sống qua ngày à?” 

Lý Diễm An cũng đanh đá nói một câu: “Dì, dượng, thời khắc quan trọng, không thể rớt lại... 

Bạch Vũ khẽ lắc đầu, cô gái này chẳng trách không có chỗ nào cần. 

Lúc này, Lam Hải Quỳnh đã thay giày xong đi tới, nói: "Dì Hoa, Diễm An muốn vào tập đoàn Thiên Bảo à?” 

“Aiya, dì suýt nữa quên mất Hải Quỳnh, Hải Quỳnh là tổng giám đốc, con bé cũng quen biết không ít người. 

Lý Tuyết Hoa vỗ đầu, cơn giận biến thành nụ cười tươi rói, sau đó bà ta đứng dậy kéo Lam Hải Quỳnh ngồi xuống, nói: 

“Hải Quỳnh, nào, nào, cháu giúp em gái của cháu một chuyện nhỏ đi. 

Sau đó, bà ta kể lại sự việc một lượt, sau đó chỉ vào Lý Diễm An mắt cao hơn đầu, nói: 

“Nhà cháu không giúp Diễm An, cuộc đời của con bé sẽ bị hủy hoại” 

Ánh mắt của Lý Tuyết Hoa nóng rực lên, bà ta nói: “Hải Quỳnh, nhà cháu chắc không phải loại người này đâu nhỉ?” 

Sau khi ăn cơm xong, Lam Hải Quỳnh bất lực giải thích: “Dì Hoa, Diễm An, ba mẹ của cháu và cháu quả thật không giúp được chuyện này” 

“Tuy ông Hàn dễ gần, nhưng nhà cháu chỉ có chút qua lại với ông ấy, không hề giao tình. 

“Hơn nữa mỗi năm người muốn vào tập đoàn Thiên Bảo, không có một nghìn người cũng có tám trăm người, trong đó có rất nhiều người có bối cảnh, ông Hàn cũng không nể mặt bọn họ.” 

“Nhà cháu dùng cái gì để đi cửa sau được?” 

“Đương nhiên, lát nữa cháu có thể thử gọi điện... 

Lam Hải Quỳnh không vả mặt thẳng mà để Lý Tuyết Hoa có tâm lý chuẩn bị, chỉ là Lý Tuyết Hoa nghe xong thì lập tức sa sầm mặt mày. 

Bọn họ tới đây là muốn giải quyết sự việc, chứ không phải để biết cái khó là gì. 

“Gì mà không có giao tình?” 

“Bình thường cả nhà hay nói phét lắm mà, lúc mấu chốt lại không có giao tình ư?” 

Lý Tuyết Hoa xé toạc mặt, nói: "Các người không muốn giúp đúng không?” 

Lý Diễm An châm thêm dầu vào lửa, nói: 

“Mẹ, con đã nói rồi, đừng tới đây, mẹ không tiền không thế, ai nhận người họ hàng như mẹ?” 

Lý Tuyết Nhàn cũng đanh mặt, nói: “Chị, Diễm An, sao hai người lại nói như thế? Do nhà bọn em không muốn giúp hay sao? Nhà bọn em thật sự không giúp được. 

Lam Quốc Khánh gật đầu phụ họa: “Tập đoàn Thiên Bảo thật sự rất khó, không giỏi thì phải có bối cảnh. 

“Sao lại không giúp được? Các người có đi giúp chưa? Các người đã cầu xin người hay móc tiền tặng quà rồi sao? Cái gì cũng không làm thì nói không giúp được?” 

Lý Tuyết Hoa nói rất hùng hồn, hỏi: “Đây là thái độ người giúp à?" 

“Nếu không phải thấy các người là họ hàng, tôi thèm nhờ các người giúp à. 

Bà ta mặt chằm hằm quở trách: “Tôi đã hạ mình cầu xin các người thì đã đủ nể mặt rồi, kết quả các người lại như này” 

Lý Tuyết Nhàn tức giận, nói: “Đây còn là vinh hạnh của nhà bọn em à?” 

“Thật ra..” 

Mắt thấy lại sắp cãi nhau, Lam Hải Quỳnh bỗng nhìn sang Bạch Vũ, nói: “Bạch Vũ thật sự có thể giúp. 

Cô rất không muốn để Bạch Vũ sử dụng quan hệ của Tống Quế Khanh, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Tuyết Hoa, lại không thể không để Bạch Vũ nợ ân tình. 

“Bạch Vũ ư?” 

Lý Tuyết Hoa càng tức giận hơn, bà ta nói: “Hải Quỳnh, cháu đừng nói đùa, có ai không biết Bạch Vũ nhà cháu là phế vật chứ... 

“Nhà cháu không muốn giúp thì nói thẳng. 

“Lúc thì nói cái gì mà thấp cổ bé họng, lúc thì lại dùng Bạch Vũ làm bia đỡ đạn, đây là có ý gì? Bọn ta đâu có ngốc. 

Khi nói mấy câu này, Lý Tuyết Hoa hoàn toàn tức giận rồi. 

Theo bà ta thấy, nhà họ Lam cố tình đùn đẩy. 

Ngay cả bà ta cũng biết đứa ở rể như Bạch Vũ là phế vật, người nhà họ Lam nói Bạch Vũ có thể giúp, hoàn toàn là coi mẹ con bọn họ là kẻ ngốc. 

Lúc này, Lý Tuyết Nhàn cũng phản ứng lại: “Hải Quỳnh không phải có ý đó... 

Lý Tuyết Hoa tức giận đùng đùng mắng: "Nhà họ Lam giàu rồi, xem thường những họ hàng nghèo như chúng tôi, không muốn giúp thì nói thẳng luôn, có gì mà ghê gớm chứ?” 

Bạch Vũ có thể giúp thì heo cũng biết bay. 

“Con gái, con nói đúng, không tiền không thể không họ hàng” 

Lý Tuyết Hoa hừ một tiếng, nói: “Vì để đuổi mẹ con chúng ta, ngay cả Bạch Vũ cũng lôi ra. 

Lý Diễm An kéo tay áo của mẹ mình, nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, người ta lát nữa còn muốn khử trùng sô pha mà chúng ta từng ngồi đó, chúng ta đừng làm phiền người ta nữa. 

Sự chua ngoa đánh đá của cô ta còn hơn cả Lý Tuyết Nhàn, khiến vợ chồng Lam Quốc Khánh tức gần chết. 

“Dì Hoa, không phải cháu lừa dì.” 

“Mà là nhà cháu đột nhiên nhớ ra, Bạch Vũ vừa hay quen biết một người, anh ấy có quan hệ không tệ với Tống Quế Khanh. 

Lam Hải Quỳnh vội vàng lên tiếng giải thích: "Tống Quế Khanh có quan hệ không tệ với ông Hàn, có chị ta ra mặt giới thiệu, sự việc chắc chắn có thể giải quyết... 

Lý Tuyết Nhàn cũng kìm nén cơn giận mà gật đầu: “Không sai, Bạch Vũ quen biết Tống Quế Khanh. 

Bà ta cũng nhớ ra chuyện Bạch Vũ từng cứu mạng con gái của Tống Quế Khanh. 

Đối phương ngay cả quả nhân sâm chín tỷ cũng chịu cho Bạch Vũ, đánh tiếng trước với Hàn Quốc Hoa chắc cũng không khó. 

“Thôi đi, các người còn nói phét? Có ý nghĩa gì không?” 

Lý Tuyết Hoa nghe vậy thì giận quá hóa cười: “Bạch Vũ quen biết Tống Quế Khanh ư? Tôi còn quen biết Đỗ Trường Giang đó. 

“Tôi nói nhà họ Lam các người cũng chỉ giàu mấy năm nay gần đây, sao lại biến thành những kẻ máu lạnh như này chứ?” 

“Không chỉ không giúp đỡ, còn viện một đống lý do điêu toa để che đậy, thật sự khiến tôi quá thất vọng” 

“Nếu các người coi thường tôi thì nói thẳng luôn, sau này chúng ta không qua lại nữa là được...” 

Lý Tuyết Hoa thu dọn đồ trên bàn, chuẩn bị dẫn con gái rời đi. 

Lý Tuyết Nhàn tức tới mức muốn nổ phổi. 

Lam Hải Quỳnh nhìn thấy mẹ mặt mày đỏ bừng, vội vàng khuyên mẹ đừng tức giận. 

Lý Tuyết Nhàn kéo lấy tay áo của Bạch Vũ, nói: 

“Bạch Vũ, gọi, gọi điện cho Tống Quế Khanh, nhờ cô ấy giúp. 

Cục tức ngày hôm nay, bà ta nhất định phải xả ra, nếu không tối nay không cần ngủ nữa. 

“Chút chuyện nhỏ này không cần Tống Quế Khanh. 

Bạch Vũ rút điện thoại ra, khẽ mỉm cười nói: “Con trực tiếp kêu nữ giúp việc của... à không, một người bạn của con giúp là được. 

Sau đó, anh rút điện thoại ra gọi cho Hàn Khê. 

Không lâu sau, anh cúp máy, nói với đám người Lý Tuyết Hoa: “Sự việc đã được giải quyết” 

“Diễn, tiếp tục diễn đi, tôi xem cả nhà các người diễn tới khi nào?” 

Lý Tuyết Hoa cất cái hộp mà phát ra tiếng bụp bụp, mặt mày khinh thường nhìn đám người Bạch Vũ, nói: 

“Họ hàng chó má gì chứ, xã hội hiện nay đúng là tình thân bạc bẽo. 

“Diễm An, đi, đi, nơi này không phải nơi chúng ta có thể đến 

Lý Tuyết Hoa cầm cái hộp quà, gọi con gái rời đi: “Nhà giàu, chúng ta không với tới... 

"Ting---" 

eyJpdiI6IlwvbVdick9BY1EzMDRzcFRpbWRPUFwvUT09IiwidmFsdWUiOiJ5YlwvTklBelJTZFY5cmxxYmp3R3ZPZW5IR0FCTzg2cmNCWE0zSDIyYUdxRVRtanYxbHJ5UEs1U3lGVWh5b1dNOTdVQ2ZsQ0hiZUFqY3YrT3E4aE53R09kcStWRStnRUd5d0daWmd6NmtaaG5Qc0U0NTNQTWZMZkR3aTM1TUgxWnVtUDRDZXIzUHJ5TjlNY2pEQWRuTXRcLzN1d3VrNlwvR0ZGejhzZUY3QjVxSktMN0l1VURDM0hDUzJ3QStwNEdTeWpuUDdyTXRtWkhTcXZCWVFlaDFPSnNRPT0iLCJtYWMiOiJkNjlmZTVhOTJkYTY1Y2Y2N2RlYTI0OWRhNmYxNzgyNmUzMDZiZjdmYjJkM2UxZWJhYWEwYjI5ZDIyZmRjMGRiIn0=
eyJpdiI6ImRUcUl4QmJcL1NIZkE0M21rM3RMdFBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktvdHoyU0xZQzFyN2tESVJUa2NRTW5aUUtsOVZ6Rmk3NnUyQkFMRTN5R1VLMEtqcWluanA2SlwvM0pDaTF2Mzc2WFNYSnI3MHNpaUhiOSttdGVzSFdQRjExUkMzRGYrN2ZIT1J0MUZjM3U3UXVmeVpPNVEra2J2YkhQaWViYjNzdVFkVVEyQ0tuZmZZaWN1Y3h4eWxiVVE9PSIsIm1hYyI6ImFhZDBhNmM2ZGIwZjhmOGZlNmJmM2YxNDdiMDE4NDdjZmI3NjczNzc5NDI3NjIyZDc1NjIxYzgyOTIxM2UyZjQifQ==

“Mẹ ơi, cuộc gọi của tập đoàn Thiên Bảo...

Ads
';
Advertisement