“Bắt máy nhanh, bắt máy nhanh.
Nghe thấy là cuộc gọi của tập đoàn Thiên Bảo, cơ thể của Lý Tuyết Hoa chợt rung lên, thúc giục con gái mau nghe máy.
Lý Diễm An vội vàng nhe máy, một lát sau, cô ta cúp máy, vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Tuyết Hoa vội vàng hỏi: “Diễm An, điện thoại của ai? Nói cái gì rồi?”
Lam Quốc Khánh và không cũng ghé qua.
“Mẹ, vừa rồi là tập đoàn Thiên Bảo gọi điện cho con.
Lý Diễm An vui vẻ nói: “Thư ký Tiền nói, đã nhìn thấy CV mà con nộp, kêu con chuẩn bị tư liệu, ngày mai tới tập đoàn Thiên Bảo tập huấn.
“Bọn họ còn sẽ trả cho con mức lương hai mươi bốn triệu một tháng, nếu biểu hiện tốt, sẽ bắt đầu thực tập sau ba tháng”
“Trong thời gian thực tập nếu không làm sai thì có thể chuyển lên chính thức, hưởng lương tối thiểu sáu mươi triệu và hoa hồng”
Nghĩ tới bản thân có thể trở thành một nhân viên của tập đoàn Thiên Bảo, còn được nhiều tiền như vậy, Lý Diễm An rất kích động, nói chuyện càng thêm hống hách.
“Thật sao?”
Lý Tuyết Hoa nghi ngờ nhìn con gái, hỏi: “Thật sự là cuộc gọi của tập đoàn Thiên Bảo sao?”
“Phải, con đã tra rồi, số điện thoại thật sự là của tập đoàn Thiên Bảo, hơn nữa con biết giọng của thư ký Tiền.
Lý Diễm An nghiêm túc gật đầu: “Cô ấy từng tới trường con thuyết giảng”
Lam Hải Quỳnh liếc nhìn Bạch Vũ, ánh mắt phức tạp, cô vừa kinh ngạc trước hiệu suất của Bạch Vũ vừa không vui khi Tống Quế Khanh răm rắp nghe theo Bạch Vũ.
Bạch Vũ đọc hiểu ý của cô, nhưng anh chỉ có thể cười khổ, lại không thể giải thích, Hàn Khê bái anh làm sư phụ.
Có được sự xác nhận, Lý Tuyết Hoa rất vui:
“Tốt quá rồi, con gái của mẹ có thể vào tập đoàn Thiên Bảo rồi, đúng là ông trời có mắt!”
Như vậy, không chỉ tiền đồ của con gái rực rỡ, bà ta cũng có thể nói phét rồi.
“Không phải là ông trời có mắt”
Lý Tuyết Nhàn hừ một tiếng: “Là Bạch Vũ đã giúp.
Lam Hải Quỳnh và Bạch Vũ nhìn nhau cười, hiếm khi Lý Tuyết Nhàn chịu công nhận Bạch Vũ một lần.
“Bạch Vũ ư?”
Lý Tuyết Hoa hoàn hồn lại, cười lạnh một tiếng: “Tai của các người điếc à? Các người không nghe Diễm An nói là tập đoàn Thiên Bảo nhìn thấy CV mà con bé nộp à?”
“Rõ ràng là Diễm An của nhà tôi xuất sắc, tập đoàn Thiên Bảo trúng nhìn năng lực của con bé mới chọn Diễm An”
“Chuyện này có liên quan gì tới Bạch Vũ của nhà các người?”
“Cô thật sự cho rằng tôi sẽ tin Diễm An có thể vào tập đoàn Thiên Bảo là do cuộc gọi vừa rồi của cậu ta à?”
Ánh mắt của bà ta cực kỳ khinh thường, bà ta nói: “Đó chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.
Lý Diễm An cũng nói với vẻ mặt mỉa mai: “Dì à, trước tiên không nói Bạch Vũ không có bản lĩnh, cho dù Bạch Vũ có mối quan hệ, tập đoàn Thiên Bảo cũng không phải là nơi dựa vào quan hệ thì có thể vào.”
“Bọn họ chắc là nhìn trúng nhan sắc và tính cách của cháu nên mới tuyển cháu vào.
Cô ta lập tức quên mình tới đây để yêu cầu đi cửa sau.
Vẻ mặt Lam Hải Quỳnh ngỡ ngàng, cô nói: “Diễm An...
“Được rồi, đừng nói nữa”
Lý Tuyết Hoa mất kiên nhẫn cắt ngang lời nói của Lam Hải Quỳnh, nói:
“Muốn cho người đàn ông của cháu mát mày mát mặt thì nói thẳng, đừng biến sự ưu tú của Diễm An thành bản lĩnh của Bạch Vũ”
“Một thằng ở rể sống dựa vào nhà họ Lam các cháu còn cầm xin tiền tiêu vặt thì lấy đâu ra bản lĩnh giúp Diễm An nhà dì vào tập đoàn Thiên Bảo?”
“Nhà cháu còn không gặp được Hàn Quốc Hoa, Bạch Vũ có thể khiến ông ta nể mặt hay sao? Lừa quỷ à.
Bà ta không tin Bạch Vũ có năng lực này.
Lý Tuyết Nhàn đứng bật dậy, nói: “Bạch Vũ quả thật không có bản lĩnh nhưng Tống Quế Khanh mà nó quen biết thì có...
“Bạch Vũ, nói cho dì của cậu, có phải cậu giúp hay không?”
Bà ta thật sự sắp tức chết rồi.
Trong lòng bà ta rất rõ, với năng lực của Lý Diễm An, làm y tá ở phòng khám Xuân Phong cũng không được, sao có thể được tập đoàn Thiên Bảo nhìn trúng, còn trả lương hai mươi bốn triệu?
Nhất định là Bạch Vũ đã sử dụng quan hệ của Tống Quế Khanh.
Bà ta không thích Bạch Vũ nhưng cũng không thể để Lý Tuyết Hoa quên công lao của nhà họ Lam.
“Dì Hoa..”
Bạch Vũ đang muốn giải thích thì lại bị Lý Tuyết Hoa ngang ngược cắt ngang:
“Dì Hoa gì chứ? Tôi là người cậu có thể gọi à?”
“Được rồi, không lằng nhằng nữa, càng dây dưa càng nhiều chuyện, không chừng còn lôi cả Đỗ Trường Giang ra”
“Hôm nay Diễm An đã vào tập đoàn Thiên Bảo, tôi vui nên không so đo với kẻ hám lợi như các người.”
“Chỉ cần các người vui, các người nói là Bạch Vũ giúp thì là Bạch Vũ giúp, miễn vui là được, vậy được chưa?”
“Chỉ là sau này tôi sẽ không tới đây nữa, hộp quà để lại cho các người coi như quà tạm biệt”
“Các người tự thu xếp đi.
Sau khi nói xong, bà ta hất đầu kéo Lý Diễm An rời đi.
Khi Lý Diễm An ra ngoài, trong đầu cũng tự nghi ngờ: Mình đã gửi CV cho tập đoàn Thiên Bảo rồi sao?
Sau đó, cô ta lại xua đi những ý nghĩ này, bất luận như nào, bây giờ cô ta đã vào tập đoàn Thiên Bảo, rất nhanh sẽ đi lên đỉnh cao cuộc đời.
Cô ta nhanh chóng đăng một câu lên story.
Bóng dáng của mẹ con Lý Tuyết Hoa rất nhanh đã biến mất, sắc mặt của Lý Tuyết Nhàn và Lam Quốc Khánh rất khó coi, rõ ràng trong lòng tức nghẹn một cục.
Bạch Vũ cười khổ khi đã gây thêm phiền phức cho Hàn Khê, anh nghĩ nhất định phải chữa khỏi cho cô ta.
Lam Hải Quỳnh lên tiếng an ủi ba mẹ: “Ba, mẹ, bỏ đi, không cần so đo với dì Hoa...
“Đồ vô dụng”
Lý Tuyết Nhàn đập bàn trà, mắng Bạch Vũ một câu: “Một chút chuyện nhỏ mà cũng không làm được.
Sau đó bà ta mặt mày u ám đi lên tầng.
“Bạch Vũ, cậu giúp người ta, đây là quà mà dì Hoa tặng cậu, cậu nhận đi
Lam Quốc Khánh vứt hộp quà vào người Bạch Vũ, sau đó cũng hằm hằm không vui mà rời đi.
Bạch Vũ sững người, sau đó lắc đầu, nói: “Ba, ba mẹ giữ lại đi, con không chơi những thứ này.
“Kêu cậu nhận thì cậu nhận, ở đâu ra cái kiểu lắm chuyện đó hả?”
Lam Quốc Khánh khoát tay mất kiên nhẫn, không cho Bạch Vũ nói thêm gì nữa.
Lam Hải Quỳnh kéo nhẹ tay áo của Bạch Vũ, ba mẹ đang tức giận, thuận theo chút đi.
“Em đi thay quần áo, lát nữa ăn cơm với anh”
Lam Hải Quỳnh buông Bạch Vũ ra, sau đó cầm túi đi lên tầng.
Bạch Vũ mở hộp quà ra, là một bình sứ có tiên nữ múa kiếm, bất luận là màu sắc hay mức độ gia công, còn chả phải đồ thủ công, chỉ có thể nói là vật lưu niệm.
Hơn nữa vẻ ngoài không mới không cũ, nhìn như đã có mấy chục năm, chắc là sản phẩm kém chất lượng hồi cải cách.
Bạch Vũ tin, thứ này để vào chợ đồ cổ, không bán nổi sáu trăm nghìn.
"Xoat---"
Khi Bạch Vũ đang suy nghĩ xử lý thế nào, Thái Cực Đồ ở tay trái của anh hơi động đậy.
Bạch Vũ cảm nhận được một cỗ hung y mạnh mẽ.
Chỉ là khi Bạch Vũ cầm bình sứ lên xem, lại không phát hiện chỗ khả nghi nào cả.
Tiên nữ múa kiếm này được sản xuất ở nhà máy chuyên làm đồ nhái, không có dấu tích lịch sử.
Nhưng ngọc Sinh Tử càng lúc càng nhảy nhót, giống như có cái gì đó thu hút nó.
“Choang---”
Bạch Vũ chạy vào phòng bếp, tìm một góc khuất, trực tiếp đập vỡ bình sứ.
Mảnh vỡ bắn tung tóe, bên trong không có gì hết, bàn tay vàng trong truyền thuyết không phát hiện.
Bạch Vũ không chết tâm, lại giẫm mấy phát, khi anh đang sắp thất vọng thì lại nghe thấy một tiếng rắc rắc.
Thanh kiếm nhỏ trong tay tiên nữ nứt ra vài hoa văn dài hẹp.
Bạch Vũ nhặt lên, vụn sớ trên thanh kiếm nhỏ rơi xuống.
Một ánh sáng lập tức sáng lên.
Bạch Vũ vô thức nheo mắt lại.
"Xoat---"
Một thanh nhuyễn kiếm khoảng năm tấc hiện ra trước mặt.
“Kiếm Ngư Tràng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất