Bạch Vi nhanh chóng bưng khoai tây thái sợi vào phòng, chốc nữa không còn dặn dò gì khác thì Khương Đường sẽ gọi mọi người đi ăn cơm.
Một bát cháo trắng, một vạc khoai tây sợi to, trong vạc còn để một cái muôi, ai ăn thì người nấu múc một muôi lớn, không cần mất công chia đũa.
Khương Đường thử một miếng, hương vị vẫn như ban đầu, vì đồ hầu phủ dùng tốt nên ớt không chỉ cay mà còn thơm, giấm có vị chua nặng, ăn chua cay kích thích sự thèm ăn.
Cháo nấu chậm, bây giờ khoai tây sợi đã nguội rồi, nếu ăn nóng thì biết đâu người đổ đầy mồ hôi, bây giờ ăn vừa ngon.
Khương Đường định hỏi xem món này như thế nào, lúc ngẩng đầu lên trông thấy ai nấy đều cúi đầu ăn cơm.
Xem ra cũng ngon.
Bạch Vi hầu hạ Lục Cẩm Dao dùng cơm tối xong, mà cũng không thể nói là hầu hạ, nàng chỉ đứng bên cạnh quan sát, kẻo Lục Cẩm Dao đang có thai tự dưng lại xảy ra chuyện gì.
Mấy món ăn trên bàn cộng lại còn chẳng thơm như đĩa khoai tây sợi.
Chỉ mỗi cháo trắng mà ăn hết tất cả.
Mấy món còn dư lại căn bản chẳng động được mấy miếng, bèn thưởng cho nàng và Nguyệt Vân.
Lúc ăn cơm, Bạch Vi nói với Khương Đường: “Đại nương tử bảo, sáng ngày mai thêm món khoai tây thái sợi chua cay vào, với đưa đến chính viện và Thọ An Đường một phần.”
Triệu đại nương nói: “Đây cũng không phải đồ tốt gì, vẫn đáng đưa đi ư?”
Hôm nay Bội Lan ăn hai bát cháo, còn là bát to nữa, khoai tây sợi thì ăn từ đầu đến đuôi: “Ngon lắm luôn, sao lại không phải là đồ tốt được, cứ nhất thiết là cá to thịt lớn, hải sâm, bào ngư mới là đồ ngon ư, mặc kệ nó là thứ gì, ăn ngon là được rồi.”
Món ăn gia đình bình thường cũng có thể rất ngon, dẫu sao thì Bội Lan cảm thấy khoai tây sợi còn ngon hơn cải trắng hầm.
Khương Đường: “Đại nương tử nói đưa thì tất nhiên phải đưa, có lẽ đại nương tử cảm thấy mấy món này hợp khẩu vị của người già.”
Lục Cẩm Dao đã dặn dò như thế rồi, Triệu đại nương cũng khó nói được gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, đưa các đĩa khoai tây sợi nhỏ đến chính viện và Thọ An Đường.
Chỉ đưa đến thứ này thì không đẹp mắt lắm nên trong hộp cơm còn để một bình trà ô long đào trắng, một đĩa điểm tâm bánh đại phúc vị đào và vị trà xanh.
Người đưa đồ là Bạch Vi và Nguyệt Vân, đi không nói gì khác mà chỉ nói đây là một phần tấm lòng của tứ nương tử, ăn rất mới lạ nên mới đưa thứ này tới để mọi người đều thử thứ mới.
Đúng lúc các viện đang dùng bữa sáng nên chẳng qua là thêm một món mà thôi.
Trịnh thị thích đồ ăn của Yến Kỷ Đường, xem ra là Khương Đường làm, bèn bảo Nam Hương bày lên luôn.
Hôm nay chính viện ăn cháo, cháo cải xanh, cháo thịt heo, tổng cộng có bốn năm món, đồ ăn kèm cũng khá nhiều, xếp đầy cả một bàn, thịt rau cá đều có cả, nên một đĩa khoai tây sợi trông hơi lạc quẻ.
Vĩnh Ninh hầu liếc một cái: “Đây là… khoai tây thái à?”
Nam Hương đáp: “Nói là khoai tây thái sợi, món điểm tâm này làm bằng gạo nếp, bên trong là nhân đào và nhân trà xanh. Ngài ngửi thử trà xem, có hương đào thoang thoảng, tên cũng rất hay, gọi là ô long đào trắng.”
Vĩnh Ninh hầu thích uống trà đậm, còn đồ ngọt thì xin miễn, ông nếm thử một miếng khoai tây sợi rồi nói đúng trọng tâm: “Chua cay đã miệng, được lắm.”
Ăn nhiều cá thịt quá rồi thì ăn ít đồ chay cũng không tệ.
Trịnh thị mỉm cười: “Chớ thấy đồ ăn bình thường, nếu A Dao không cảm thấy ngon thì sẽ không đưa tới đây đâu. A Dao hiếu thuận nên bên phụ thân mẫu thân chắc chắn cũng đưa sang.”
Trịnh thị xuất thân danh môn, còn Cố gia ở Nhữ Lâm sau này mới từ từ vực dậy.
Trưởng tử Cố gia học hành thi công danh, từ từ rèn luyện rồi sau mới làm được tri phủ của một phủ.
Thứ tử tòng quân, trải qua sinh tử nên tuổi còn trẻ đã được phong hầu.
Hai nhi tử làm rạng danh gia đình nên Cố lão gia thường bảo cả đời này không có gì hối tiếc.
Tuy những đứa con khác tầm thường nhưng trong lòng tự biết điều hay, không phải cái loại thân thích nghèo nàn không hiểu chuyện.
Đương nhiên cũng có liên quan với hai lão nhân gia. Quản mấy đứa con bên dưới thì sẽ không có chuyện thị phi, gia đình mới có thể hòa thuận. Vĩnh Ninh hầu từng chịu khổ.
Có câu nói rất hay, dù rằng nhà cao cửa rộng, nhưng thế hệ mấy đời trước cũng kiếm ăn trong đất mà ra.
Cố lão gia và lão phu nhân chắt bóp đã quen, có lẽ cũng thích ăn những thứ này.
Lục Cẩm Dao làm việc suy tính chu đáo, biết đưa thứ gì có thể chạm đến đáy lòng của người khác. Không phải thứ quý giá gì nhưng lại càng thể hiện được lòng hiếu thảo.
Trịnh thị nghĩ không sai, Cố lão gia thích món này.
Trông dầu mỡ không nhiều lắm, rất thanh đạm để ăn khai vị nên đôi phu thê già ăn hết luôn cháo.
Đến cả Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân cũng thích ăn.
Cố Tương Quân ăn một bát cháo to, còn ăn thêm ba chiếc bánh bao nhỏ, ăn xong thấy điểm tâm trong hộp cũng muốn ăn nữa.
Ninh thị sợ ăn nhiều thì không tiêu hóa được: “Cái này sờ vào thấy hơi lạnh, đợi chốc nữa rồi ăn.”
Vừa mới sáng sớm mà ăn lạnh thì cũng không tốt, hơn nữa Cố Tương Quân ăn cũng không ít đồ ăn sáng.
Cố Tương Quân năn nỉ rằng: “Con chỉ thử một cái thôi, mẫu thân.”
Ninh thị đành chịu đáp: “Cảm thấy mới lạ thì thử xem, chỗ kia không phải còn có ấm trà ư, ngửi cũng khá được.”
Cố Tương Quân dùng cái đĩa con đặt một cái, không ngờ bên dưới còn lót giấy dầu, vậy mà vừa động vào còn rung hai cái.
Vỏ ngoài là màu hồng phấn, dùng thìa con vỗ một cái thì nó lại lắc lư hai cái theo, hệt như biết nhảy múa vậy.
Khẽ cắn một miếng, cảm giác hơi ngọt dính răng, cứ như đảo qua đảo lại, nhưng lại có một phần vị đào tươi mát.
Thứ mềm mềm trơn trơn bên trong cũng là vị đào, hơi ngậm lại là như sắp tan ra.
Giống với nhân điểm tâm từng nếm ở Yến Kỉ Đường hôm kia.
Dáng vẻ Cố Tương Quân ăn uống rất tao nhã, cắn một miếng nhỏ rồi để trong miệng từ từ thưởng thức. Cảm thấy ngon thì mắt đều sáng cả lên, như thể phát sáng vậy.
“Tổ mẫu, mẫu thân, mọi người cũng nếm thử xem, thứ này ngon lắm, mọi người tuyệt đối sẽ không ngờ được đó là vị gì đâu.” Cố Tương Quân mặt mày hớn hở: “Vị đào đó, cái màu xanh này có lẽ là vị trà, tứ tẩu nói đây là trà xanh… Thịnh Kinh tốt thật, còn có điểm tâm ngon hiếm lạ như thế.”
Vẻ mặt Ninh thị dịu dàng: “Kiến Hiên cũng thử xem.”
Cố Kiến Hiên không thích đồ ngọt, bèn lắc đầu: “Muội muội ăn đi, ta đi đọc sách.”
Mặc dù Yến Kỉ Đường đưa đến ít đồ nhỏ nhặt nhưng trong lòng Ninh thị không yên. Bèn đứng dậy tìm mười mấy đóa hoa lụa đẹp rồi đặt vào trong chiếc hộp tinh xảo, Cố lão phu nhân nói với theo: “A Dao hiếu thuận hiểu chuyện, lấy thêm cho nó một hộp dược liệu mang đến đi.”
Cảm thấy mấy thứ này không đủ, Cố lão phu nhân lại nói với Cố Tương Quân: “Con cũng làm điểm tâm, làm cho các tẩu của con ăn thử.”
Cố lão phu nhân thích có qua có lại, thăm người thân chứ không phải đến cửa đòi tiền. Đồ của Thịnh Kinh hiếm lạ nhưng đồ của Nhữ Lâm cũng có cái hay riêng.
Lục Cẩm Dao cũng thích như thế.
Đến trưa nấu món trứng bác cà chua thì lại đưa đến hai viện một phần.
Chẳng qua là chuyện tiện tay nên Lục Cẩm Dao cũng không để tâm, nhận được quà đáp lễ thì nhìn một cái rồi tiện tay cho Khương Đường hai đóa: “Ngươi còn trẻ, không cần mộc mạc như thế, sau này ăn vận nhiều lên, ta thích ngắm.”
Trong Yến Kỉ Đường, chớ thấy dáng vẻ Khương Đường đẹp nhất, nàng lại là người ăn vận đơn giản nhất. Những người khác còn cài hoa, đeo trâm xinh xắn, chứ trên đầu Khương Đường chỉ có một chiếc trâm bạc trọc lốc.
Khương Đường ngẩn người, Lục Cẩm Dao bảo nàng cúi đầu xuống: “Qua đây.”
Khương Đường nghe lời đi đến, Lục Cẩm Dao đưa tay cài cho nàng một đóa hoa lụa, vẻ mặt nàng ấy dịu dàng: “Được rồi, lúc ra ngoài thì ăn mặc mộc mạc một tí, đề phòng tiểu nhân, nhưng ở Yến Kỉ Đường thì thế này không tính là khác người.”
Người như Lục Cẩm Dao bảo vệ kẻ dưới, luôn hy vọng người của Yến Kỉ Đường có thể yên ổn, hai ngày nay nàng cũng lo.
Một mặt cảm thấy Cố Kiến Sơn cái gì cũng dám nghĩ, nếu thật sự có loại tâm tư ấy thì người chịu khổ nhất định là Khương Đường.
Mặt khác lại cảm thấy, Khương Đường chỉ kém khoản xuất thân, xem xét công bằng thì ngoài xuất thân ra, Khương Đường chẳng kém gì cả.
Nhưng quan hệ thông gia của thế gia lại cứ xem trọng chuyện xuất thân.
Nếu như Cố Kiến Châu không phải là đích tử của phủ Vĩnh Ninh hầu thì cha mẹ nàng ấy tuyệt đối sẽ không để nàng ấy gả tới.
Bây giờ Lục Cẩm Dao sợ Khương Đường có lòng khác với Cố Kiến Sơn.
Trước khi nàng ấy với Cố Kiến Châu thành thân thì chưa từng gặp nhau, đến tận lúc động phòng Lục Cẩm Dao mới biết dáng vẻ Cố Kiến Châu trông thế nào. Sau thành hôn mọi thứ đều ngoài dự liệu của nàng ấy, nàng ấy cũng chưa từng nghĩ nếu Cố Kiến Châu mua cả đống đồ chỉ để nàng ấy có thể ăn một miếng, tốn sức tìm đầu bếp chỉ để nàng ấy có thể thoải mái thì nàng ấy sẽ có cảm giác gì.
Hẳn là lòng dạ cũng nảy lên.
Động lòng rồi thì người chịu khổ sẽ chỉ là nữ tử.
Lục Cẩm Dao nói: “Ngươi có biết Ngũ công tử đã đầu tư vào Cẩm Đường Cư không, cửa hàng này hắn chiếm bốn phần.”
Khương Đường lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
“Vậy thì bây giờ ngươi biết rồi, ta định ngày mai nhắc chuyện mở chi nhánh với Ngũ công tử, ngươi đi cùng với ta, ngươi viết việc chuẩn bị mở chi nhánh ra, đến khi ấy thì đưa cho Ngũ công tử xem.” Lục Cẩm Dao nhìn vẻ mặt của Khương Đường, lúc nhắc đến Cố Kiến Sơn không hề khác gì so với mọi khi: “Ngươi thu xếp sổ sách mấy tháng nay với văn thư bán công thức rồi đặt một chỗ ở quán trà bên ngoài, sau đó gửi cho Yến Hồi Đường một thiếp mời.”
Viết thiếp mời còn cả chuyện của cửa hàng, đúng ra là chuyện Khương Đường phải làm.
Vừa hay trả chiếc vòng tay lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất