Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Người bị thương thì không thể ăn đồ dễ gây dị ứng, ví dụ như thịt dê, nấm cũng thế. Ăn vào không phải sẽ lập tức mất mạng ngay nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục vết thương.

Lục Cẩm Dao không biết Cố Kiến Sơn bị thương nếu không cũng sẽ không nói chuyện này.

Người khác không biết, nhưng sức khỏe của mình mà tự Cố Kiến Sơn lại không rõ ư, cứ phàm ăn ăn miếng này vào thì ấy chẳng phải vô công rỗi nghề sao.

Khương Đường nhún người rồi lui xuống, chia cơm chiên còn lại cho đám Bội Lan, không thể không thốt rằng món cơm này thật sự rất ngon.

Hai bát cơm chia cho mấy nha hoàn, mỗi người cũng chỉ có hai miếng nhỏ.

Đồ Khương Đường làm ra nên đám Bội Lan cũng không tiện ăn bằng sạch, dù gì cũng phải để lại cho Khương Đường một bát.

Cơm ăn vội mới ngon, ăn xong Bội Lan l.i.ế.m khóe môi như chưa thấy đủ, bảo: “Đồ Tứ gia gửi về đúng là đồ tốt, hẳn phải tốn không ít bạc nhỉ?”

Đồ ngon nhất định là đắt rồi.

Khương Đường: “Thế thì chưa chắc.”

Bên Điền Nam sau nạn, bách tính đến ăn còn chẳng đủ no.

Đống nấm này ngon thì phải xem làm như thế nào, nếu chỉ dùng nước luộc thì đồ ngon cũng chẳng còn mùi vị gì. Khương Đường dùng một muôi dầu to nhường này, sau khi chiên xong thì vớt lên, rồi thả dầu vào chao qua ớt, chao thêm hai lần thì mới ngon.

Bát cơm rang nấm khô ấy ngoại trừ nấm khô ra còn kết hợp với sáu bảy thứ khác, trong đó rẻ nhất là cơm nguội.

Còn dân chúng Điền Nam bây giờ đến gạo còn chẳng được ăn, chứ đừng nói đến việc dùng một tá thứ để nấu một bát cơm chiên. Cố Kiến Châu mua mấy thứ này, mà giá gạo đều cao ngất nên hẳn là chỉ bằng một nửa.

Nấm tươi chắc cũng bốn năm văn tiền một cân, phơi khô thì phải đắt hơn một ít, có lẽ còn rẻ hơn so với Khương Đường nghĩ.

Hoài Hề gật đầu đáp: “Ở bên ấy mua có lẽ không đắt, chỉ là gửi một bao đồ to như thế này đến cũng không dễ dàng gì.”

Bạc dùng còn có giá hơn những thứ này.

Khương Đường chống cằm như có điều lăn tăn, bên ấy mua không đắt nhưng bên này có thể bán giá cao, cơm với món xào như này có lẽ có nhiều người muốn ăn nhỉ.

Giá có thể cao hơn mấy lần.

Món ngon nhất không phải mấy cái này, nếu đun một nồi nước dùng, nấu lẩu nấm thì có thể ăn nấm, vậy thì mùi vị sẽ càng thơm, càng nồng đậm hơn, thế thì càng ngon hơn.

Khương Đường cảm thấy hoàn toàn có thể đem cái này ra buôn bán. Vừa có thể giúp đỡ được dân chúng Điền Nam, còn có thể kiếm tiền. Thứ này lợi nhuận cao, nên không cần ép giá thấp để lấy nấm từ bên đó.

Về việc tại sao không trực tiếp dùng tiền đi cứu trợ nạn dân, đầu tiên đến Khương Đường còn chẳng quản nổi bản thân, nàng chỉ là một nha hoàn cỏn con, càng không thể khuyên bảo người khác lấy tiền của mình ra để cứu nạn được. Tiếp nữa, cho người ta con cá chẳng bằng chỉ người ta cách câu, nạn lụt qua đi, những người ấy vẫn phải nghĩ cách sống tiếp.

Khương Đường cảm thấy cách này có thể thực hiện được, thấy Yến Kỉ Đường không có việc gì nữa nàng bèn quay về phòng hạ nhân trước, quay về rồi đốt đèn lên rồi nằm ườn trên bàn viết văn thư.

Viết cũng không nhiều, chỉ viết ý tưởng về lẩu nấm ra.

Có điều nàng mới chỉ từng ăn chứ chưa từng làm, có thể làm thành hay không là một chuyện khác.

Nếu làm thành thì cửa tiệm có thể bán đủ kiểu đủ loại nấm xào, rồi cả lẩu nấm, chỉ riêng mùi hương thôi đã có thể thu hút được rất nhiều người đến ăn.

Khương Đường cũng viết những nguy cơ ra, ăn cái này mà nấu không chín thì sẽ ngộ độc, không thể bảo đảm an toàn của thực khách, mỗi cây nấm đều phải phân biệt cẩn thận, có cái trông giống nhau nhưng lại không cùng một loài. Có loại nấm không chỉ nấu không chín sẽ ngộ độc mà bản thân nó mang độc tính người ăn vào thì đi tong, nên phải xác định cẩn thận.

Cách làm nấm khác nhau vẫn còn phải chờ khám phá, Khương Đường không ăn nhiều, nàng phải từ từ thử đồ ăn.

Đương nhiên Khương Đường cũng liệt kê không ít điểm tốt, ví dụ như món này ngoài Thịnh Kinh ra thì những nơi khác đều không có, mùi thơm nồng, món rẻ hay đắt đều có, giá thành lại không cao như thế.

Còn những cái như gà nướng, vịt nướng, thật ra vẫn không bán chạy như gà quay vịt ướp tương.

Vị của hai món này là giòn, thời gian nướng rất dài mà giá thành quá cao, nếu một lò mà nướng nhiều thì khi bán mùi vị sẽ không ngon, nếu một lò mà chỉ nướng một hai con thì thời gian chờ đợi quá lâu, có khách đến thì chẳng có gì bán.

Sau đó Khương Đường suy ngẫm, cảm thấy Lục Cẩm Dao cũng vì những điều này mới không cân nhắc chuyện buôn bán gà nướng.

Nhưng mở quán cơm nhỏ có chút thức ăn, ăn kèm với cơm, vậy có thể ăn no, mùi vị vừa ngon, đáng tin hơn so với buôn bán thứ khác.

Viết được mấy trang giấy, Khương Đường mới đặt bút xuống, nếu như cái này có thể được thì có lẽ Lục Cẩm Dao vẫn sẽ mua công thức từ chỗ nàng, có lẽ nàng có thể rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu sớm một chút.

Đến khi đám Lục Anh quay về, ba người lại nói chuyện một hồi nữa, lúc này mới thổi nến đi ngủ.

Gió đêm man mát, trên người Khương Đường đắp một chiếc chăn mỏng, hôm nay nàng bận rộn cả ngày nên ngủ rất nhanh, một đêm yên ổn không mộng mị.

Lúc Lục Anh chìm vào giấc say trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười, tư thế ngủ Tĩnh Mặc là ngoan nhất, nghe tiếng hít thở điều đặn của người bên cạnh nên ngủ cũng rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, phòng hạ nhân bắt đầu có động tĩnh lách cách liên hồi, trời vừa sáng, nha hoàn đầy tớ của phủ Vĩnh Ninh hầu bắt đầu rời giường chải đầu rửa mặt, chuẩn bị đến các viện làm việc.

Hôm nay Khương Đường dậy sớm hơn một chút.

Ngày bình thường có Triệu đại nương nên bữa sáng không cần nàng nấu, nàng đều cùng đi đến với đám Lục Anh.

Đến Yến Kỉ Đường, nàng đến phòng bếp nhỏ xem nấm ngâm nở thành hình dạng gì, lần này không ngâm nấm khô, cái này là ngon nhất, hơn nữa sau này cũng bán đắt nhất.

Gửi đến không nhiều nên để lại tối chiên cơm cho Lục Cẩm Dao.

Một nồi nấm xào, mỗi viện một đĩa. Chỉ mỗi một đĩa này trông có hơi ít, Khương Đường còn nấu thêm Địa Tam Tiên nữa, món này thiên ngọt nhưng vị không quá ngọt, ăn buổi sáng cũng không sao.

Để hai món này vào trong hộp cơm, nha hoàn của Yến Kỉ Đường sẽ phân công nhau đưa sang cho từng viện.

Thật ra Khương Đường hy vọng Cố Kiến Sơn có thể ăn được món mà nàng nấu, nấu xào không thể ăn, khoai tây sợi chua cay thì cay quá cũng không được, ăn vài miếng Địa Tam Thiên cũng được.

Các viện không hề cùng đường mà nha hoàn đưa đồ ăn chỉ có ba người,

Lúc Khương Đường múc thức ăn có nói thêm hai câu: “Nói rõ là làm từ gì, bớt phải kiêng khem. Món nấm dùng ớt xào cùng, đừng thấy màu nhạt chứ vị cay rất đậm. Địa Tam Tiên là món thiên ngọt, bên trong là khoai tây, đậu đũa và cà tím, không cho thêm gì khác.”

Những thứ này đều nói rõ ràng thì sẽ không có người biết không ăn được mà vẫn ăn nữa.

*

Trịnh thị đã quen với việc thi thoảng Yến Kỉ Đường sẽ đưa đồ ăn tới, có bày trên bàn thêm một món mới, vẫn là món mới lạ chưa từng ăn bao giờ.

Nha hoàn nói món này làm từ nấm, còn cố ý nhắc là từ Điền Nam gửi đến. Hôm qua Trịnh thị đọc thư Cố Kiến Châu gửi về, trong thư nói hắn ở Điền Nam đã có điều tiến triển, mọi thứ đều tốt, không cần thấp thỏm lo lắng.

Trong thư cũng nhắc đến chuyện nấm, sợ ở bên này nấu không ngon nên bèn để hết ở Yến Kỉ Đường.

Trịnh thị yên bụng với Khương Đường hơn.

Món này chẳng phải mới qua một đêm đã làm xong đưa đến rồi đấy ư.

Trịnh thị tiện tay cho tiền thưởng rồi bảo nha hoàn đi xuống, rồi mới cầm đũa lên gắp một miếng nấm ăn.

Vĩnh Ninh hầu hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Trịnh thị không nói gì mà gắp thêm một miếng nữa. Vĩnh Ninh hầu cười bất lực, lần này cũng không hỏi nữa mà tập trung ăn món đưa lên. Thứ chưa từng ăn mới lạ, mùi vị lại tốt nên khó tránh khỏi việc ăn nhiều thêm.

Vị của món Địa Tam Tiên cũng khá được nhưng Vĩnh Ninh hầu và Trịnh thị đều không thích món ngọt, ăn cùng cháo thì không ngon bằng nấm.

Một bữa cơm, món nấm hết sạch còn Địa Tam Tiên dư lại một nửa.

Các viện đều đưa đồ ăn, Yến Hồi Đường gần Yến Kỉ Đường nhất, Nguyệt Vân đi đến nói đây là gì trước: “Nấm là Tứ gia gửi từ Điền Nam về, mùi vị mới lạ, bên trong còn cho ớt. Một món khác tên Địa Tam Tiên, bên trong là khoai tây đậu đũa cà tím, là món có vị ngọt, không cho thêm thứ gì khác.”

Xuân Đài đã hiểu, mỉm cười nhận hộp cơm nặng trịch: “Cực nhọc cho Nguyệt Vân tỷ tỷ đi một chuyến, phiền tỷ thay công tử nhà ta cảm ơn tứ nương tử.”

Nguyệt Vân cười đáp: “Cái này có tốn bao nhiêu công sức đâu, được rồi, đồ ăn đã đưa đến, ta về trước đây.”

Xuân Đài nhìn người đi rồi mới xách hộp cơm quay về, trong lòng bàn tính xốn xang, thứ này cách cái hộp cơm còn có thể ngửi thấy mùi thơm, món nấm này không phải linh chi đấy chứ.

Chắc không phải linh chi đâu, nấm là nấm, có ngon mấy cũng là nấm, thứ thức ăn dễ gây dị ứng này, công tử không ăn được.

Xuân Đài cầm hộp thức ăn bước vội, lúc tất cả các viện đều đang ăn sáng, Cố Kiến Sơn cũng đang ăn cơm.

Bữa sáng là cháo gan heo với bánh nhân thịt lấy từ phòng bếp lớn, với hai món rau xanh, Cố Kiến Sơn dùng luôn tay trái cầm lên ăn.

eyJpdiI6IndGSjB5Q2VFbHdNMFQyM2daWk5qMXc9PSIsInZhbHVlIjoicW8rN1p6cmNjY1QzcWJua1JVRFBsRHBYWGd1TkZyZlN0SDZ2TEpcLzlZa3d4c1wvZTNINmpUdGhRTHVxNHI3SXdzMm94TFZMZmM5dk9qQ2lNVUVNVXc1V29Ceml0UHY3NzlcL0g2K3lcLzB4VDhya0pzSTFZWlN5RERVR2NVd1F6TTVlS1BVY0RjWXI5TUJib2hKQnF1b0V6akxmWXNmYzJYU0d0UFkxcGN4emQwUm5ORERhMnUyYXFiWDRVV1FjemhVZDZVY3lBMXVVSDZmbUUzN1A2ZUFvbmxLMU91YXUrOGRsM3B1K1lDUWN4bFBVMngrS0ZjdkhCZVdhSkZUclZWTVZXRUh0ekg3RzRcL1BJSXR1ZDNhNWJjbndoaTRcL2xOaXBtZmdMK2FUbStnY0p0dlZJUmxJM2F5UzA3cDdtKzlJTUlQYm13YUZJUm4wbmk5YzlVMjVSb0pka1c3dURmNnhGR24xcU5JT2NISXRwWnBIUXpBSktteTlxTUFSTGwzbUJPbE1SRjJzYUE5ZWxZWVlXc1g4eHVLVk5xK1VRdG1oblhMOWRJd1wvVm1abmVrZHlXSVR3aTMxY2dsdFFmR3ZnTjgycFJSOWdkZFZnbXlVdEoySnlFcmVCeEM2SkdTWWptU05uMnBWYlpmdjNFPSIsIm1hYyI6IjY3ZGQ2NjZmYzYwNWQ0Y2MyNDM1MDdlMDdhM2UyMjE5ZjU4ODQwMWIwNjdiNmRiZTk5NThlMDdkYzUwYTBhODgifQ==
eyJpdiI6ImhcL0d2a21RcUU3V2F5cnhcL1cxYStHdz09IiwidmFsdWUiOiJvMlprRFVwekZFa0FDQXAxOVpaRFFNZG54ZjJYV2puTFE2Ymp4bUZMT2JhaGJlWTU2RkdPeTE2UFRBWHd2bmpBK1pnR2R6bWxPWDJUR2pIOUFPT3dPN2FEMEpTSlRXdmNtbFNKdW40XC9UWTY1bitNM3ZMRWtRVEk3UzBlbDVyQzl5T01NbDFzYVloWEhTUkN3UmQzcUVHYVRYVHhUcW5LY2xKVGtaU25taTNYTkNYYkh4NHVwVW1PbVVBYm42THNQeGZUSXh5RWdHQTByaTFuUVJQbjBrTit3OGF0NTdQdnhJY1J6ZlNEUU12QTl4UnRMN1wvQ1E0anRrdWtZNHJEZ09PaWxCVUdmeTIrRFwvMnlJV1FTbEpJd3c1ZjRQSEhkOFZQbWZHNkhVZllBNEVGZTV3NnJrXC9RWm9jU0d0eGxPNVpYalVkVHRWdGNwMzN6RW9vNjNuN0R1ODYwUGltOFZLdEFEVEpVWm1nRWliMzlHM2luaUtVZnJFcE1tTTFlU3RkNlhUdGRRVFRIbUFKbUxDb0N3UmlIXC9VOGJnSldKVW5lWEhJWjZiRklLSmZhYVwvYUZOOHVkZ0puV3Q0aW9qbHhHcjFaald4RTFJbVhTVCtOSzhqN2JNaGhGWlM5SVwvdDRzck5IaUlkclMwMXdQUnlSaVZjTnVlOHQraTdIZ29uWXM2YmdINEc1ZTlaQ2dObUwwN3pIb0FJTHRVQ0JXYXV3MjEwRTNtcFgxSStjWWZnMFMrTGNRRTcwZ2JkbFVkOWFydENraFJjQ1wvTW5BR1poYmdwcW9yV0hYS1wvSkM2M2VHVzdsSzZWcEJGZmd6eEdLNzJaTjZQUU9KamNCRnpUWFZKeGNnUktMcGJ2Y0lhNDhORXBIMEJiZjRZbUJ1RTNHVzBcL3pueWRLdkM1dW9ZSndub0l3cmRLa2FTbGdRR0dsa0l1YWVxdkVtSitOV1V5d0w1T1wvZDhCbTVFRmxYVk9UR09HMVUrdDU1Z3ZIcWJNdDJcLzVvQTVnUng0XC9aK01ReVJJQnJIQWpIckNUVlJ1MnpDVThmeFU0a2k5cERcLzV4MFVIdGFhcDIzSEFZZEpHSFwvRDJpdE0rU1ZFZXJ0SXlYeGVXU09DTjBaNjlVd0haakFJcEtOV0hlcmQ2QXZITVpNaHZxZ0F6ODlRYm5CbFpQUG9TczFlTm81VGN2QzBQVENJbVBmNHQ0U1owN3g2WitldXhaUDZcLzlVM2lYTmhvc0U2c2FFMnZYamVtZkc3WXcwSUNodG0rSUNmQ2VOdGdqQWxSIiwibWFjIjoiMGRkZGM5Y2Q4MmI3MGZkMWZlOGYwNWYwYTBlZWM1YTI3ZmIwNDk5YTA0Mzc5YzYwMzM5ZTQ1NGE3YzQyZGVkNyJ9

Hắn thích ăn thế này, thịt nhiều còn ngon nữa, cắn vài miếng là có thể ăn hết một cái, quan trọng nhất là tiện.

Ads
';
Advertisement