Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Xuân Đài khe khẽ đẩy cửa thành một cái khe, rồi chui vào từ cái khe đó: “Công tử, tứ nương tử đưa đồ ăn đến, một món gọi là nấm xào, một món là Địa Tam Tiên, Địa Tam Tiên là món ngọt.”

Biểu cảm của Cố Kiến Sơn hơi đổi, hắn không hề biết mỗi ngày Khương Đường làm gì, Yến Hồi Đường không có nha hoàn nên Cố Kiến Sơn không đối chiếu được.

Khương Đường biết nấu nướng nhưng không chỉ biết mỗi nấu nướng thôi.

Đã có thể theo Lục Cẩm Dao ra ngoài, thì có thể viết văn thư, có thể viết giấy thiếp, đương nhiên không có ngày ngày ở phòng bếp nhỏ.

Cố Kiến Sơn không hề biết cái này là ai làm, chỉ là lúc nghe thấy cái này do Yến Kỉ Đường đưa tới thì trong lòng rung lên.

Cố Kiến Sơn: “Mang nấm xào cay xuống, để Địa Tam Tiên lại.”

Xuân Đài thở dài một tiếng, trượt mở hộp thức ăn ra mang nấm xào đi, thoạt nhìn màu sắc món này đẹp thật, màu vàng óng, phần rìa ngoài cùng có màu nâu xém, bên trên điểm xuyết lát ớt, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon rồi.

Hơn nữa mùi hương khá đậm, so với món bên cạnh thì quả như thứ trên trời thứ dưới đất vậy.

Đương nhiên Xuân Đài cũng không nói món bên cạnh không ngon, hắn cười đặt Địa Tam Tiên lên bàn: “Công tử cứ ăn từ từ.”

Xuân Đài lén lút liếc nhìn biểu cảm của Cố Kiến Sơn, sao công tử có thể nhịn được nhỉ mùi thơm như thế mà chẳng liếc lấy một cái, công tử không hổ là công tử, lại thật sự gắp Địa Tam Tiên.

Địa Tam Tiên không chỉ mà món có vị ngọt mà còn là món chay, không có chút thịt nào cả, có thể thích ăn được mới là lạ, cũng có lẽ là đồ bên kia đưa đến nên dù gì cũng phải ăn mấy miếng.

Quả nhiên, Xuân Đài nhìn thấy lúc Cố Kiến Sơn ăn miếng đầu tiên thì hàng mày cau lại, sau đó… cứ một miếng bánh nhân thịt là một miếng Địa Tam Tiên, đến khi ăn hết món này rồi mới ăn thứ khác.

Xuân Đài không hiểu cho lắm, nhưng dường như lại hiểu được một tí, đợi Cố Kiến Sơn sắp ăn xong bèn hỏi: “Công tử, ngài thật sự không ăn món này ư?”

Có lẽ cũng là Khương Đường nấu.

Cố Kiến Sơn lắc đầu: “Thức ăn dễ dị ứng, không tốt cho việc hồi phục vết thương, ngươi cầm xuống ăn đi.”

Hắn phải dưỡng thương cho cẩn thận, khỏi rồi mới có thể nghĩ đến chuyện khác, kẻo làm những chuyện khiến người ta lo lắng.

Sáng sớm ngày ra nào có ai ăn món ngọt, khi ấy ở chính viện, trên bày bày bánh ba góc mà phụ thân mẫu thân còn chẳng nhìn.

Bữa này Cố Kiến Sơn ăn cực kỳ no, rửa mặt chải đầu gọn gàng xong hắn dặn dò rằng: “Sau này lấy đồ ăn đừng chỉ lấy mấy món này, món cay món tanh đều lấy cả, cũng không cần chỉ lấy mỗi món thanh đạm.”

Dễ bị người khác thấy được đầu mối.

Xuân Đài: “Tiểu nhân đã biết.”

Vậy thì hắn có thể mang hai món hắn thích ăn rồi.

Cố Kiến Sơn thay thuốc xong thì đến Thọ An Đường thỉnh an trước, rồi thò cái mặt đến chính viện, vô tình nhắc đến món ăn bữa sáng khá được.

Trịnh thị nói: “Tứ tẩu con tốt bụng, có gì cũng đều nghĩ đến chúng ta. Tứ ca con ở xa như thế mà vẫn gửi đồ về nhà, những chuyện này đều không được quên đâu đấy.”

Cố Kiến Sơn gật đầu: “Vậy không có chuyện gì nữa thì nhi tử xin về trước.”

Ninh thị và Cố Thuấn Hoa cũng đang ở chính viện, sau khi Cố Kiến Sơn đi rồi, Ninh thị tò mò hỏi một câu: “Lão Ngũ vẫn chưa bàn chuyện cưới hỏi ư?”

Cố Kiến Hiên cũng đã đến tuổi rồi, còn nuôi một nữ tử trong phòng, Ninh thị cực kỳ để tâm đến loại chuyện này.

Qua mấy ngày nữa bà sẽ về Nhữ Lâm, vào hôm tiệc lập thế tử, bà gặp được không ít người, cũng có công tử và tiểu nương tử vừa đến tuổi, nhưng bà vẫn cảm thấy nhà người ta có qua lại với hầu phủ, ắt hẳn gia thế hiển hách không trèo cao nổi.

Cố Kiến Sơn lại không giống vậy, hắn chính là công tử của hầu phủ, sinh ra ở nơi này, cũng đã mười bảy rồi, sao mà chẳng thấy Trịnh thị nóng vội gì.

Trịnh thị lắc đầu: “Vẫn chưa quyết định, chuyện này cũng phải xem duyên phận, duyên chưa tới thì nóng lòng cũng không gấp được.”

Trịnh thị và Ninh thị trò chuyện về xuân nhật yến: “Tiểu nương tử của thế gia này cũng chưa chắc đã để ý đến nhà chúng ta, mà cũng chẳng phải bánh thơm, hơn nữa lão Ngũ thường xuyên đi Tây Bắc, ngươi chớ thấy bây giờ hắn đang ở nhà chứ hai năm trước còn chẳng thấy mặt đâu.”

Nào có ai nỡ để con gái yêu chiều đến Tây Bắc chịu khổ chứ, nhưng không đến Tây Bắc thì phải ở lại Thịnh Kinh sống riêng hai nơi.

Trịnh thị cũng là người có con gái, đặt mình trong hoàn cảnh của người ta thì cũng có thể hiểu được đôi chút.

Cố Thuấn Hoa an ủi rằng: “Ngũ đệ cũng là vì thiên hạ muôn dân, mẫu thân bớt lo.”

Bây giờ Trịnh thị cũng chẳng có gì phải lo lắng nữa, ít suy nghĩ linh tinh thì sẽ không đến nỗi suốt ngày không ngủ nổi nữa. Nghĩ cũng vô dụng, mà bản thân còn khó chịu.

Đối với Cố Kiến Sơn, Trịnh thị cũng không lăn tăn nhiều như trước nữa.

Hắn là võ tướng, chuyện cưới vợ này chẳng dễ dàng, quân công càng cao thì càng không thể cưới người có gia thế hiển hách, kẻo phải tranh đấu đảng phái, khiến thánh thượng nghi kỵ.

Bây giờ Trịnh thị cũng chả buồn nhìn, bà cảm thấy Cố Kiến Sơn sống yên ổn là tốt lắm rồi.

Không cần đắn đo chuyện gì khác.

Ninh thị thở than trong lòng, năm nay Cố Kiến Hiên đã mười sáu, còn chưa từng xa nhà. Mấy ngày nay vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, chưa từng khiến bà bận lòng. Hắn mà ở lại Thịnh Kinh thì Ninh thị cũng sẽ nhớ nhung lắm.

Nếu Trịnh thị đã nói không vội thì Ninh thị sẽ không tự làm khổ mình nhắc tới chuyện này nữa, chuyện của nhà người ta lo nhiều như vậy làm gì.

Nói hết chuyện Cố Kiến Sơn, Ninh thị lại nhắc đến món nấm xào và Địa Tam Tiên của bữa sáng: “A Dao đúng là một đứa hiếu thảo, có thứ gì ngon đều nhớ đến bên này.”

Trịnh thị: “Nó hiếu thảo, ngươi không biết ấy thôi, bên cạnh nó có một nha hoàn, ấy mới gọi là tâm tư lanh lẹ. Đồ ăn lúc sáng chắc là nó làm.”

Ninh thị nghe thấy mấy phần yêu thích từ trong miệng của Trịnh thị, mà còn là đối với một nha hoàn: “Đây đúng thật là hiếm có.”

Trịnh thị không nói hiếm có thế nào, Cố Thuấn Hoa vẫn còn đang ở đây, cũng là phụ nữ với nhau, nếu nói nhiều khó tránh khỏi việc nàng ấy sẽ nghĩ nhiều.

Đến trưa, Yến Kỉ Đường lại đưa đến một món, nhưng món này khác với hồi trước, cả nồi cả thức ăn cùng đưa đến.

Nước dùng còn ấm nóng, nồi cùng là nồi ăn lẩu khi trước.

Ngoài rau xanh thông thường còn có một đĩa nấm, tất cả đều được thái lát mỏng, màu gì cũng có.

Lục Cẩm Dao sợ ăn vào thì có thể có chuyện bèn bảo Khương Đường đến xem sao.

Bên phía Thọ An Đường không đưa cũng vì sợ người có tuổi tác không ăn được mấy thứ này, nếu ăn mà xảy ra chuyện gì thì nàng ấy khó mà chối bỏ trách nhiệm.

Lúc Khương Đường không ở đây Lục Cẩm Dao không dám ăn, dẫu sao trong thư Cố Kiến Châu có nói thứ này mà không ăn được thì sẽ ngộ độc.

Triệu đại nương càng không dám gửi gắm, trừ Khương Đường ra, không ai dám động đến mấy cây nấm này, chứ đừng nói đến việc đưa sang các viện khác.

Đều do Khương Đường đảm đương cả.

Khương Đường nói với Trịnh thị: “Phu nhân, mấy cây nấm này là Tứ gia gửi về, tuy vị ngon nhưng trong thư Tứ gia có nói thứ này phải nấu chín mới ăn được.”

Đôi khi nhúng lẩu nóng vội quá, Khương Đường bèn phụ nhúng rau, đun chín rồi vớt ra.

Ngoài nấm ra thì những thứ khác tự bản thân có thể bỏ vào.

Xưa giờ ăn lẩu luôn là tự ăn, hôm nay Vĩnh Ninh hầu không về nên Trịnh thị bắt đầu cảm thấy Khương Đường đứng bên cạnh không được thoải mái, nhưng trong khi ăn lại quên béng mất chuyện này.

Món nước này gần đáy còn cay hơn, nước dùng thanh ngọt gần cạn còn ngon hơn. Nước dùng hình như là nấm ninh, ngon vô cùng.

Trên đời này sao lại có thứ ngon như nấm vậy cơ chứ, có mềm, có giòn, có cái dai, có cái còn có vị thịt.

Nấm đưa đến không nhiều, ngoài nấm còn có thịt dê cuốn, thịt bò cuốn.

Sức ăn của Trịnh thị không nhiều, ở cái tuổi này ăn uống vẫn luôn phải khắc chế, nhưng hôm nay lại không cẩn thận ăn quá nhiều.

Cuối bữa ăn, Trịnh thị hỏi: “Ngươi nghĩ ra ư?”

Khương Đường đáp: “Nô tỳ thử gần nửa ngày, cảm thấy mùi vị này là ngon nhất.”

Khôi phục lại mùi vị ban đầu không hề dễ dàng, chỉ có thể na ná gần được.

Lục Cẩm Dao ăn cảm thấy khá ngon nên mới đưa đến chính viện.

Trịnh thị gật đầu: “Đứng suốt cả trưa, vất vả cho ngươi rồi, Nam Hương.”

Trịnh thị gọi tên Nam Hương, Nam Hương hiểu ý mang một hà bao đến.

Khương Đường không từ chối, đưa hai tay ra nhận rồi cất đi: “Tạ phu nhân.”

Trịnh thị nói: “Hiếm lắm mới ăn uống thoải mái, được rồi, ngươi về sớm chút đi.”

Ra khỏi chính viện, Khương Đường lấy hà bao mở ra xem, bên trong là một nắm đậu vàng, đong trên tay thì nặng nửa lạng, quả nhiên cả cái phủ Vĩnh Ninh hầu, tính ra thì Trịnh thị là người hào phóng nhất.

Đương nhiên, Lục Cẩm Dao cũng rất hào phòng.

Quay về Yến Kỉ Đường, Khương Đường hỏi Bạch Vi đại nương tử đang làm gì, Bạch Vi đáp: “Vừa đi nghỉ rồi, nếu ngươi có việc tìm đại nương tử thì một giờ sau hẵng đến.”

eyJpdiI6IllLR3BSQXhySTQxUzJTZ2pnMmNrMmc9PSIsInZhbHVlIjoiUUhpSG1FRkJFblFJZFQ5OXdPNlwvcmJMaGJPcHRWcWtnY2tFQnY3cmZ0c24zaFBZVkJVQ3kybFdaTW1kTkZJaGRVSWp4UG9BOGQraFBMcWFCZ0xxSlBodU9SQ1hqSDk3ckRKaFc4eWZZK1dcLys4ek9GYVh1aitlMkprZWFudUdMWWVNXC9nYkQ3eEZHRmJ4TTRpY1BXbXhKcDlmd2lUVUhCUGdKcWZJMERNcFwvN1NcL3hCU2pDempaZWp5R0c1cmdWQ1FFQVF0aGpXUXdUdjMrREVQbXlEaVJDb2ZaR2tTcnduckNBWXJua1dEb0t2aW01UW5WS21OQ0RtNHBBNDRIQThwRmlPenBndnJGQXJTMll1S0VBb2owZDZ0dE5WQ0F4SGFxSGNPQzgzNGVQNEZzRGUzUG5qckw5RUtDeGw2QjNLcVY4OVRLOGdhWjBvYW1xTFJyMHpKS041RUdYMWdGR2RtWkdPeHZsdVlud2s9IiwibWFjIjoiN2NlZWY1NjY1NjRlZjJlYzA3NzBiNjFiZTUyMjYyYTkzN2VmYjQxY2ZiMTM4YjQ2ODQ1MzkxZTRmMDM1YmQxMyJ9
eyJpdiI6InFtYlZSS2tWdGtaVG1vQVJUcnFTR1E9PSIsInZhbHVlIjoiQjQ3M2FUN3hpdFdRclZId0p5RWFORDhkdWJ4bWZqcnlNclcyUURaY2JkSENFZmNYWHFpK1FqM2ZDMDNtaUp6WGVmSkVKQXV5WEl6UTMxejV3R0tcL2ZseGNqUWVTRHFcL3NoTUJBQU1yYnE1R3kxQ3NOOVBFQSs2THFacHZCMStUWmU3dXdDOGRadUl5dENaRnpqUjQ1VzlQemV6cHVKNEllbGlOY2xRSFA2cFNtQmliRmxyckMzbFlFYmR2RHpycGtDdmNoaElCWFpSUVRUSWUxK3dGVWtNYUs3bEljaWM2Rk4ySUlUT0hIakZQWGhxVUhzc2FkeXJnMEFZcHZPaCttSjA5VlJyXC93TEtYcGVsaDN6OFJPZllTazVpK3VhSkV3c2MxdXFvQ0l6UXc9IiwibWFjIjoiY2Y3ZGU2MGI0MGJmZDUzNzVhMzE4ZDVkYzI4MzU1MzY2OGFiZWE0MmMwN2NmMWY0YTI0YWUzYTk4YTZlNzdmOCJ9

Bạch Vi nói: “Buổi sáng đại nương tử ra ngoài, chắc là phải ngủ nhiều hơn bình thường, muộn chút nữa ngươi hẵng lại đến.”

Ads
';
Advertisement