Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Buổi sáng Lục Cẩm Dao ra ngoài dẫn theo Hoài Hề và Nguyệt Vân đi, cụ thể làm gì thì Bạch Vi chỉ đoán là có liên quan đến cửa tiệm mới, còn những chuyện khác thì không biết.

Khương Đường: “Được.”

Có lẽ Lục Cẩm Dao cũng sắp tìm nàng rồi, vừa mới thương lượng với Cố Kiến Sơn chuyện mở cửa hàng mới, Lục Cẩm Dao đã làm việc như cát chạy đá bay, chắc hẳn là đi xem cửa tiệm rồi.

Chuyện cụ thể đoán không sai, sáng hôm nay Lục Cẩm Dao đúng thật là vì chút chuyện này. Chọn được vị trí của cửa hàng, ở khu phố sầm uất của Thành Bắc, vị trí tốt hơn nhiều so với Cẩm Đường Cư bây giờ. Tổng cộng có hai tầng, tầng một ở dưới làm mặt tiền cửa hàng, bên trên làm nhã gian. Thêm một cái hậu viện. Hậu viện có hai gian phòng chính, ba gian sương phòng nhỏ, một gian phòng chính là phòng bếp, một phòng khác để lại ở. Các sương phòng khác để lò nướng bánh làm phòng kho.

Chỉ nhìn ngang mặt tiền tầng một là đã to hơn Cẩm Đường Cư bây giờ rồi, nhìn từ trên xuống dưới cũng dài hơn một ít, nếu làm tủ hàng thì sẽ rộng hơn nhiều. Hậu viện có một miệng giếng, phòng bếp còn to hơn phòng ở, trong phòng kê hai cái giường, để lại cho hai bà lão canh cổng thì cũng vừa đủ ở.

Tốt thì tốt chỉ là hơi đắt.

Tiền thuê mỗi tháng là một trăm mười lượng bạc, một năm là một nghìn ba trăm hai mươi lượng.

Đó còn là giá tiền sau khi Lục Cẩm Dao bàn bạc, vốn đòi một trăm hai mươi lượng bạc nhưng dây dưa năn nỉ mãi mới bớt cho mười lượng bạc.

Chuyện trang hoàng cửa tiệm tiếp theo phải thay đổi lớn, không khác mấy với Cẩm Đường Cư bây giờ nên giao cho thợ thủ công ban đầu.

Tầm hơn nửa tháng là có thể chuẩn bị xong xuôi, vừa hay nửa tháng này có thể đạo tạo ra mấy thợ làm điểm tâm. Vào đầu tháng sau chọn một ngày thích hợp là cửa hàng có thể khai trương rồi.

Một ngày của cửa hàng bằng tiền thuê một ngày, Lục Cẩm Dao chỉ mong sớm khai trương một chút.

Muốn khai trương thì nàng ấy phải mua đồ từ chỗ Khương Đường, các loại điểm tâm, cộng thêm bài trúc mạt chược, tính ra thì có mấy loại. Khương Đường đoán hai ngày này Lục Cẩm Dao cũng sẽ tìm nàng, nàng do dự có cần nói với Lục Cẩm Dao chuyện nấm hay không, nàng không cách nào làm chuyện buôn bán này được, vì nấm là từ Điền Nam gửi đến, đến việc tới Điền Nam như thế nào Khương Đường còn chẳng biết, càng chớ nhắc việc đến mua đồ từ đó.

Bản thân nàng cũng không có cách nào mở cửa tiệm được, cách tốt nhất chính là bán công thức cho Lục Cẩm Dao, chỉ là nóng lòng muốn bán công thức như thế mà để lộ ra thì không hay.

Khương Đường quyết định giữ bình tĩnh trước, đợi Lục Cẩm Dao tìm nàng rồi quan sát cẩn thận, nếu hỏi đến rồi nói kỹ sau.

Buổi tối, Bạch Vi đến truyền lời rằng: “Đại nương tử gọi ngươi đến thư phòng nói chuyện, trông dáng vẻ của đại nương tử thì có lẽ là chuyện tốt.”

Khương Đường: “Giờ ta đi.”

Nàng không cầm gì đi cả, sau khi gõ cửa đi vào, trông thấy trong phòng thắp mấy chén nến, Lục Cẩm Dao đang ngồi dưới đèn nhìn thứ gì đó.

Khương Đường nhún người hành lễ: “Đại nương tử.”

Lục Cẩm Dao ra hiệu cho Khương Đường đi đến: “Ngươi lại xem xem bản vẽ trang hoàng này đi, rốt cuộc bên trên nên làm thế nào?”

Mặt tiền cửa hiệu còn dễ, cứ dựa theo cái ban đầu là được nhưng phía trên thì sao.

Lục Cẩm Dao suy đi nghĩ lại cũng không biết nơi thế nào thích hợp để chơi mạt chược và bài trúc, tĩnh mịch như quán trà ư? Hay là cái kiểu tao nhã như nhã gian của tửu lâu, thật ra Lục Cẩm Dao thích cái kiểu cảnh trong cái phòng tí tẹo tối đen như mực, vừa chơi là chơi hết hơn nửa ngày, thế thì sướng biết bao.

Hình vẽ trên bản thiết kế lộn xộn, Khương Đường phân biệt một lúc rồi đáp: “Đại nương tử, nô tỳ cảm thấy thoải mái là tốt nhất, trang trí thoải mái, màu sắc cũng dễ chịu, ghế dựa ngồi bên trong cũng thoải mãi. Chơi mạt chược và bài trúc sẽ có thắng thua, thứ có thắng có thua sẽ dễ dàng mang ra để đặt cược. Chúng ta không giống với sòng bạc, chỉ là cùng nhau tụ họp hàn huyên g.i.ế.c thời gian mà thôi. Trang trí lấy việc thoải mái làm chủ, để khách cảm thấy thoải mái hơn so với nhà mình. Một gian phòng không cần quá rộng, to hơn cái bàn một chút, tìm ít vải che nắng làm rèm, bày thêm ít hoa cỏ. Ngoài điểm tâm còn có thể bán ít hạt dưa, hạt lạc, sau đó tìm hai nha hoàn biết bóp vai đứng sau.”

Lục Cẩm Dao còn thấy khó hiểu, tìm nha hoàn biết bóp vai làm gì, nhưng vừa nghĩ đến việc ngồi lâu dễ bị mệt, có người ấn bóp cũng tốt.

Lục Cẩm Dao đáp: “Lúc trang trí cửa hàng người đến ngó qua, phải rồi, ta muốn mua mạt chược bài trúc với cả công thức bánh Đại Phúc từ chỗ ngươi.”

Cửa hàng mới phải có thứ gì đó mới mẻ hấp dẫn, ngoài điểm tâm thạch băng thì chính là những thứ này.

Vị của bánh Đại Phúc có rất nhiều loại, các món điểm tâm cũng thế, tùy vào hoa quả theo mùa khác nhau thì nhân bánh bên trong cũng khác nhau.

Bây giờ có đào, khi tháng tư tháng năm là mùa dâu tây, Lục Cẩm Dao còn phải nhớ thừa dịp bây giờ đào nhiều, làm nhiều mứt một chút để dành, kẻo đến thu lại không có gì.

Những hoa quả khác cũng thử qua rồi, nhưng điểm tâm làm ra không hề ngon nên Lục Cẩm Dao đành thôi.

Lục Cẩm Dao: “Giá bánh Đại Phúc là ba mươi lượng, nhiều hơn điểm tâm khác mười lượng bạc, cũng do là bây giờ làm ăn tốt. Mạt chược và bài trúc… ta phải nói rõ với ngươi.”

Hai thứ này không phải là đồ ăn, thế nên Lục Cẩm Dao không biết ra giá thế nào, hôm qua còn có người hỏi thứ này chơi thế nào, làm từ đâu ra.

Lục Cẩm Dao sẽ không mang không thứ này đi để làm chuyện thuận nước đẩy thuyền, hơn nữa giá thành của một bộ mạt chược quá cao, cửa hàng dùng nhiều lắm là mấy bộ.

Nếu bán cho người khác, có lẽ sẽ đắt hơn một chút. Bài trúc lại có thẻ bán rẻ hơn đôi chút, thứ này có thể bán được rất nhiều. Không giống với cái để ăn, giá thành của bài trúc rất thấp, Lục Cẩm Dao nghĩ chi bằng chia phần cho Khương Đường.

Bán được càng nhiều thì càng lấy được nhiều, nhưng khi bắt đầu có thể không trực tiếp nhận được nhiều tiền như ba năm gần đây, cái này là cùng gánh rủi ro, không bán được một bộ bài thì có thể đến một văn tiền cũng không thu được.

Thế nên Lục Cẩm Dao mới hỏi ý Khương Đường: “Nếu như ngươi cảm thấy bán phứt luôn như ba năm trước là tốt thì bài trúc ta trả ngươi mười lăm lượng bạc, mạt chược hai mươi lượng. Nếu cảm thấy chia phần tốt thì chia cho ngươi hai phần lợi nhuận.”

Giả dụ một bộ bài trúc bán hơn chục văn, hai phần lợi nhuận cũng là mấy văn tiền, vậy thì phải bán mấy nghìn bộ mới được, Lục Cẩm Dao cũng không dám cam đoan có thể bán được nhiều như thế.

Giống như Cố Kiến Sơn đã nói, Lục Cẩm Dao cũng nói chuyện không bảo đảm được lời lãi với Khương Đường, nhưng cũng có điểm khác biệt, ký cái này thì quá lắm là không kiếm được tiền chứ chắc chắn sẽ không phải đền tiền.

Thật ra Khương Đường cần bạc hơn, bây giờ nàng tính cả gia sản thì cũng có hơn năm trăm, nếu hôm nay ký văn thư thì là sáu mươi lăm lượng bạc, lại gần với việc chuộc thân một bước.

Chỉ cần bán được nhiều thì sẽ được chia không ít.

Khương Đường muốn đánh cược một phen: “Đại nương tử, nô tì chọn chia phần.”

Lục Cẩm Dao thở phào một hơi: “Vậy cũng được.”

Bây giờ nàng ấy mở cửa hàng mới, cũng không có nhiều tiền bạc như vậy, trang trí, mời đầu bếp chỗ nào cũng phải dùng đến tiền, có thể tiết kiệm một chút thì cũng là một chút.

Ký văn thư xong, Lục Cẩm Dao lại nói: “Nấm gửi về còn dư lại bao nhiêu?”

Khương Đường: “Còn như lại khá nhiều, những thứ này giống như mộc nhĩ với mấy loại hoa quả khô, ngâm một lát là có không ít.”

Lục Cẩm Dao có ý buôn bán thứ này, nhưng bạc đều đã đổ vào cửa hàng mới rồi, mà nàng ấy cũng không có sức lực dồi dào nữa.

Có điều có thể lấy ít tiền hơn, rồi bảo Cố Kiến Châu lại gửi về thêm chút nữa, ai cũng thích ăn thứ này.

Lục Cẩm Dao không nói chuyện gì khác nên Khương Đường cũng không hỏi: “Nếu không còn chuyện gì khác, nô tỳ xin cáo lui trước.”

Lục Cẩm Dao: “Ừ, hôm nay hoa tai đeo đẹp lắm.”

Trân châu sáng bóng óng ánh dưới ánh nến, cộng thêm Khương Đường xinh đẹp làm nổi bật lẫn nhau.

Khương Đường thoáng mỉm cười: “Cảm ơn đại nương tử.”

Đây là cái Lục Cẩm Dao cho nàng, chưa từng đeo bao giờ.

Đến tối quay về phòng hạ nhân, Khương Đường lại thu dọn đồ trong chiếc hộp một phen, bạc của nàng cộng lại có một trăm bảy mươi lăm lượng, vàng hơn hai lượng, tính cả những thứ khác đang giữ thì có chừng năm trăm bảy mươi lượng.

Nếu dược liệu có thể bán được nhiều tiền hơn đôi chút thì còn có thể có nhiều hơn.

Khương Đường nhìn hộp tiền cười rất đỗi vui sướng, chỉ nhìn tiền bên trong thôi đã có hy vọng rồi.

Ngồi lên trên giường, Khương Đường cảm giác bên dưới hơi cộm, lật chăn ra nhìn thì thấy là một chiếc hộp be bé, mở ra thì thấy bên trong là một tờ giấy.

eyJpdiI6IjFpa00xVzdcL0lzaUtvcGEzNys4OVh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhYaGpkZFlsc0ZRcitpQWU5Q2RrY09VK1ZpR0V2b3V1UURoNjZMRjFROHNUOFF5NXB5ZngxaUtkRFdJUThSVUVkajJFYzlRY2xyYXlFZUdYY05HZllrZG15em5GS09rOVYzTFI3cFZPVm5hYUJZekd1RStsR1dRRm5QcWp6SmhlZ1lSOHpDQktCTzFYTGxFVVc2UVwvdkE9PSIsIm1hYyI6Ijg4YjQxNjk2NTA2MzZlZTM0NmZiNTBmODI0MTY3NDc1NGQ3ZGZhNTk0ZTQ2YzU4OTg1NWE3YmM1OGFlZWFjNmEifQ==
eyJpdiI6IjRQZmZlNXpDM1RjYnM3Um5UWkc0dXc9PSIsInZhbHVlIjoicVwvWURqd05TbGMxRE04bitRbDdDQk4yZUhaaDIxeU5RVlVLM3NEV254dVhwN2VjWmVEd0VybXZiTkh6b0d0RXhkUkxUQ29VQSthbk1aUWRiSTNsK2RmakxjR3Y2U2h0cXI5RE9Vc0lsc1FFME00T3NSdk1LNDZWSFwvYVFlWmVINjJxNm1tbHBXeVVyYXJ3ZlZLbEpUZ0lEa0g3bStrRjNmaDQ5dmx5XC84bHB3dk1BMkRDalFiMTlCeDZCUmFoS0k5TGZcL2RlZzlLbjB3UzhuUjhXM1FzZFA5eUZ0R1hKODk0YVhhRmNSdWRKVHgybEx1RXZyNitsUFBkRGpmWEtVek1aUUdDNUZoenJlbDFPYjlNNTh2M2llVEpEVHdSSWEraTZVRmdrMGtrYSsyTVVnSVwvZ3BrNTZsTWp4QW9UWEhLQiIsIm1hYyI6IjAxNDQ2ZGM3ZmYyYjVhMzA2ZmIxMTRkNGE0MDI4ZjA2NjMzOWRjZjg3OGEyOTAxZWJjOTI0NzUwYzdjNDMwMWEifQ==

Là chữ của Cố Kiến Sơn.

Ads
';
Advertisement