Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Đây là lần đầu Khương Đường nhìn thấy chữ viết của Cố Kiến Sơn.

Không hề đẹp, thậm chí có thể nói là hơi xấu, chữ của Lục Cẩm Dao mượt mà ngay ngắn, như mây bay nước chảy, chữ của Cố Kiến Sơn thì giống y như chữ của người mới tập viết.

Con người hắn như tùng như bách, không kém phần cương nghị, nên có thể thấy việc nét chữ nết người là không đúng.

Tuy chữ này không đẹp nhưng lại viết rất nghiêm túc, Khương Đường nhìn thêm mấy lần rồi mới đem đốt tờ giấy đi.

Giữ cái này lại chỉ thêm nhiều chuyện, hộp là hộp bình thường, chỉ là chế tác khéo léo hơn.

Thứ này không cần phải giữ lại, Khương Đường cũng đốt đi.

Cố Kiến Sơn nói bất kể người khác nói gì cũng chớ tin, có nghi ngờ gì cứ hỏi ta sẽ nói.

Có phải trong phủ sắp xảy ra chuyện gì không?

Nếu trong phủ sắp có chuyện thì đáng lẽ Cố Kiến Sơn sẽ không nói với nàng, vậy thì là chuyện có liên quan đến hắn, nàng biết chuyện Cố Kiến Sơn bị thương, có lẽ là chuyện hôn sự.

Cụ thể là gì thì Khương Đường cũng không đoán ra được, nàng mở cửa sổ trong phòng ra để mùi khói đốt giấy tan bớt, Cố Kiến Sơn đã nói như vậy rồi thì nàng tin hắn.

Nhưng Khương Đường không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào cả.

Ngày mười chín tháng bảy, Cố Thuấn Hoa bái biệt phụ mẫu trưởng bối quay về Túc Trung, hai nơi cách nhau xa xôi, khi gặp lại không biết là bao giờ.

Lúc tiễn biệt Trịnh thị mắt đỏ hoe, Cố Thuấn Hoa nói thẳng: “Qua mấy ngày nữa nữ nhi lại về thăm người.”

Cố lão gia và lão phu nhân không có tình cảm sâu nặng với chất nữ này nên chỉ dặn dò mấy câu, bảo nàng ấy giúp chồng dạy con, hiếu thuận cha mẹ chồng, hòa ái với huynh đệ. Cố Thuấn Hoa vừa đi, Thọ An Đường cũng đã chuẩn bị thu dọn hành lý quay về, Cố lão gia định ngày mai đi.

Mười một tháng bảy đến, ở một thời gian cũng đủ rồi.

Thịnh Kinh phồn hoa, đến đây mười ngày, nơi nào cũng đều đã đi hết, Cố lão phu nhân tuổi đã cao càng thích sự yên ổn của Nhữ Lâm hơn, năm nay bà lão đã sáu mươi bảy tuổi rồi, đã coi như là sống thọ, thêm hai năm nữa dù muốn đến Thịnh Kinh thì e là cũng không đi được nữa.

Là trưởng bối, hy vọng con cháu đầy nhà cháu con cung phụng, Cố lão phu nhân nói chuyện với Trịnh thị nửa giờ rồi lại gọi Cố Kiến Hiên, Cố Tương Quân vào, dặn dò cẩn thận một phen.

“Ở nhà thúc phụ con, phải an phận thủ thường, hành sự ổn thỏa, chớ gây thêm phiền phức cho thúc mẫu con. Kiến Hiên sang năm thi xuân, cha mẹ con không ở đây, phải tự quản chính mình, lấy các huynh trưởng của con làm gương. Phải nhớ con đến Thịnh Kinh là vì điều gì, tuyệt đối không được phép ra ngoài làm xằng làm bậy, ăn chơi đàng điếm.”

Con cháu ở Thịnh Kinh cầu tiến như Cố Kiến Châu, Cố Kiến Sơn, lúc Cố lão phu nhân ra ngoài cũng trông thấy cưỡi ngựa trên phố vào sòng bạc vào thanh lâu, áo quần là lượt.

Cố Kiến Hiên đến Thịnh Kinh sẽ tới thư viện Tùng Sơn theo học, người gặp gỡ tốt xấu lẫn lộn. Bà lão sợ Cố Kiến Hiên ở cùng với loại người hỗn tạp ấy, không học cái tốt mà lại học cái xấu, sau cùng sách hay không học mà lại học thói xấu.

Cố Kiến Hiên hành lễ đáp: “Cháu trai xin ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu.”

Cố lão phu nhân nói: “Có chuyện thì hỏi các huynh trưởng con, không được chỉ biết mỗi thiện lành.”

Cố Kiến Hiên: “Không được buông thả làm liều, không được gây họa, có chuyện gì thì hỏi thúc phụ các huynh trưởng trước rồi nói. Tổ mẫu, mấy lời này con nghe đến độ tai sắp đóng kén rồi.”

Cố Tương Quân không nén được tiếng cười, thấy Cố lão phu nhân bất lực nhìn sang thì vội bảo: “Cháu gái cũng nhớ rồi, phải hiểu để phòng tránh, có lễ có độ, nếu các huynh trưởng gặp khách thì phải biết tránh hiềm nghi, tai cháu gái cũng sắp đóng kén rồi.”

Cố lão phu nhân nói: “Thôi vậy thôi vậy, ghét điều phiền hà thì ta không nói nữa, tự các con ghi nhớ là được rồi.”

Mấy lời này Cố lão phu nhân đã nói rồi nên Ninh thị không nói lại nữa.

Bà đưa cho Cố Kiến Hiên, Cố Tương Quân mỗi người năm trăm lượng bạc, Cố gia không giàu có như phủ Vĩnh Ninh Hầu, cầm được nhiều thế này cũng không dễ dàng gì. Vốn dĩ bà định đưa cho Trịnh thị, hai hài tử cầm nhiều tiền như thế này không an toàn.

Nhưng Trịnh thị không lấy, hai đứa Cố Kiến Hiên là cháu trai cháu gái của bà, nếu cầm số tiền này thì Vĩnh Ninh Hầu chắc chắn sẽ không vui. Thêm nữa, họ hàng đến ở ít hôm nào có thể lấy tiền được.

Ninh thị hết cách, chỉ có thể đưa cho Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân.

Lúc ra ngoài mà trên người không có tiền thì sao được.

Ninh thị không bảo hai người họ tiêu pha tiết kiệm: “Nếu cảm thấy ở chỗ này không vui thì viết thư về, mọi chuyện có nương.”

Có lẽ Trịnh thị sẽ không để cho hai hài tử chịu tủi thân, mấy ngày nữa Cố Kiến Hiên tới thư viện, chỉ có Cố Tương Quân ở lại nơi này. Lục Cẩm Dao là người tốt tính, đối xử cũng tốt với Cố Tương Quân.

Ninh thị chỉ sợ những quý nữ khác cảm thấy nàng ấy đến từ chốn nhỏ, nói nàng ấy quê mùa, xa lánh nàng ấy. Một mình ở nơi này mà đến tìm một người để kể khổ cũng không tìm được thì thà rằng quay về Nhữ Lâm.

Cố Tương Quân gật đầu, vành mắt hơi đỏ: “Nữ nhi đã nhớ.”

Ninh thị đã dặn dò nhiều như vậy rồi, chuyện khác đành xem tạo hóa của hai đứa.

Ngày hai mươi tháng bảy, Cố lão gia, lão phu nhân, Ninh thị dẫn theo đầy tớ và quà cáp mà Trịnh thị chuẩn bị quay về Nhữ Lâm, trên dưới phủ Vĩnh Ninh Hầu đều ra cổng chính đưa tiễn, đến khi xe ngựa rời đi, hầu phủ lại quay về vẻ im ắng.

Về đến Nhữ Lâm là đã gần cuối tháng bảy, thêm nửa tháng nữa chính là Trung thu mười lăm tháng tám.

Sau khi mọi người đi, Cố Tương Quân không vội đến viện mới mà vẫn luôn đi theo Lục Cẩm Dao, bám theo như chiếc đuôi.

Nàng ấy chỉ thân quen với Lục Cẩm Dao, những tẩu tẩu khác đều chỉ là quan hệ gặp nhau thì gật đầu chào, hơn nữa, bên chỗ tứ tẩu tẩu có Khương Đường, nàng ấy thích nói chuyện với Khương Đường.

Cố Tương Quân sắp chuyển đến viện khác, Trịnh thị điều sáu nha hoàn cộng thêm hai người của nàng ấy nữa, tổng cộng là tám người, còn có phòng bếp nhỏ riêng, ở khá là thoải mái.

Sau này Cố Kiến Hiên đến thư viện, cậu không quen có nha hoàn hầu hạ nên tạm ở lại Thọ An Đường.

Sau khi tiễn người đi, Cố Tương Quân theo Lục Cẩm Dao về nội viện, trong lòng nàng ấy không mấy thoải mái luôn cảm thấy trống rỗng. Lục Cẩm Dao thấy vậy bèn nói với nàng ấy rằng: “Buổi trưa cùng ăn với ta đi, tứ ca muội không ở nhà, một mình ta cũng buồn, sau này cứ đến thường xuyên.”

Cố Tương Quân vội gật đầu: “Cảm ơn tứ tẩu.”

Yến Kỉ Đường thêm một Cố Tương Quân không có ảnh hưởng gì đến ngày thường, từ góc nhìn của Khương Đường, Cố Tương Quân dịu dàng đáng yêu, cũng hiểu chừng mực, khách như thế này ai cũng thích.

Chỉ có điều sau cái hôm nhận được tờ giấy, trong phủ vẫn luôn gió êm sóng lặng, cũng không nghe nói Cố Kiến Sơn sắp hỏi chuyện cưới xin.

Nếu đã không có chuyện gì, hà cớ gì Cố Kiến Sơn lại nói như vậy.

Đến tối hôm hai mươi ba, lúc nha hoàn rỗi việc ngồi với nhau buôn chuyên, Bạch Vi nói: “Nghe bảo Thánh thượng sắp ban hôn cho Ngũ công tử, là tiểu nương tử của phủ Minh quốc công.”

Minh quốc công là nhà mẹ của đương kim Tứ hoàng tử, mẫu phi của Tứ hoàng tử chính là cô mẫu của tiểu nương tử phủ Minh quốc công, có người phỏng đoán, phải chăng Hoàng thượng có ý lập Tứ hoàng tử làm trữ quân.

Hoàng hậu đã đi, nhưng không hề lập Thái tử.

Mấy vị hoàng tử đều đã đến tuổi, Hoàng thượng ngày càng lớn tuổi, e là chiều gió sắp đổi rồi.

Nha hoàn bình thường nào có hay mấy chuyện này. Bạch Vi cũng nghe được từ chỗ của người khác: “Các ngươi nói xem cô cô của tiểu nương tử Minh gia là Minh quý phi trong cung, Tứ hoàng tử lại là biểu huynh của tiểu nương tử Minh gia, vậy sau này Ngũ công tử cũng phải gọi Tứ hoàng tử một tiếng biểu huynh rồi.”

Chuyện trong triều đường Bạch Vi không hiểu được nhưng nàng nói như thế cũng không sai.

Bội Lan òa lên một tiếng: “Vậy thì đúng là hoàng thân quốc thích rồi, cũng không biết tiểu nương tử của Minh gia trông ra sao?”

“Nghe bảo Minh quý phi đẹp lắm, nàng ấy chắc chắn không kém phần.”

Khương Đường không biết tiểu nương tử của Minh gia ra sao, nhưng nàng biết người cuối cùng ngồi lên hoàng vị không phải Tứ hoàng tử mà là Lục hoàng tử.

Ở phần sau Cố Kiến Châu sẽ lên “thuyền” của Lục hoàng tử, Cố Kiến Châu là nam chính, lại có Lục Cẩm Dao hỗ trợ nên cả đường thuận buồm xuôi gió.

Thật ra, cho dù Cố Kiến Sơn không để lại tờ giấy kia, Khương Đường cũng có thể ngẫm hiểu được.

Lần này Cố Kiến Sơn quay về có lẽ không chỉ để dưỡng thương mà còn có chuyện khác phải làm.

Đám nha hoàn cực kỳ có hứng thú đối với loại chuyện như bí mật hoàng gia, sau cùng đến cả chuyện Hoàng thượng yêu chiều Minh quý phi thế nào, thương yêu Tứ hoàng tử ra sao cũng đều nói ra hết.

Thỉnh thoảng Khương Đường chêm vào một câu, nếu đã biết chuyện này là giả thì nàng cũng không cần lo lắng làm gì.

Cố Kiến Sơn đã nói vậy rồi, Khương Đường sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.

Không có chuyện gì thì nàng vẫn như thường ngày vậy, trông cửa hàng, luyện chữ đọc giấy thiếp, nghĩ cách nấu nấm ngon.

eyJpdiI6IkV3M01KWXlYTFJVZUpYWjhsZENjWGc9PSIsInZhbHVlIjoiNDVhQkVHdG1pc3NQc2ZNcmplaHhuTlZvTkJhejFBNlpvMGpMTk1RWjhnQXJoNDNYVWF3RGFrRkRYUndWNmNyQlJ6WlcwenphRDVQWmpBaHYzY29DZUQ5S01mT08wc1ArWjNhVUt5UGRJNVVNZ1BXOVFkcXFEYmRIS2Q3VjAyMk5MOG5uNzVySDAzNjB3Z2ZNaVZZZ0YxTGV4ZTYxRWVtRjZ2c1M1ZXNHOWM4R3h4eTJjMThaWWFQMlB2T3BhOHJqZkdYOWdSVGJCYnd2a25yVStiMlBMOUtpcDZSZGFES2FkREtVMTRrTGs5dlJzNVkwT2tQMnEzXC80OUR5cDlDR0VVa0JNeU9tN2t6K0FUUEkwZHg0MjZZSjVXcmJoYjFoVlRqNG1nWm05bjdUZU1cLzdHK0FDaHoydmZSbVZ2ZVwvZjNGMlVVRkFSWGJBOTdLVlFPTWVRendiYldOdHQzOXo1azllOWZMY2tVbUJRPSIsIm1hYyI6ImJjYjUzOGVjMzFjOWYxMDk1MjgwNDI4ZTFjYzVhYzdkODIzYjdlZmQ5MjQ5YzZhNzhmODljMzJmYmVhYTcyMWIifQ==
eyJpdiI6IlJIeVA4WVdcL3FmcEMwTnZWSnVJWlNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtlVVwvRFhHRUc1enZTSXJDb1dXcHhOUmw2TVVPa3ZSdmM0blIzb2Zzb0FZYkpSWlRRUnpqeW5pcm4zcXhPbkczM21JS1BBK05GZHFRU09OUXdZMDhvMXlNWWdhUFNDT1hvcklXSXg5eWhmcEQ0Vk92NzJjWVd3enFCYTdEY0VFSkxWMVwvU1VVTmRTeHUxWTFNMnFEXC9vcFdOcXIxS2hNa0tOeDM3OE8xNkJhWFcrVXdFVzh3T2tWSVpTRWFhWFVGUE1acWs2WkxPUTBLZDBaaFwvMzV1N0FQdGJhTllWMWlOSmJLXC9rNUlQTklVM0hlNytKMFlzY2dIRlBjUU44bzlFS2YxVkV1b3A5ZkZsUjhGWlwvbGRMeUpGVGhWQ1wvQ3grODlHUUtuUnFxeW9EbEVnMlhxTjNIZU13VElEWnJcL0dvdmxyTVJSdTJvXC9HRm1DZEpiR0FuODdlNWQ3Z1Y4YU9lelU2NmFOSUlXdjVpdmo1Z2MzdkFDMDU1cDRqVEQ3aFMxenVoTzlJXC9jZStlUktiNGRPZjRJYmt2RUdkTzhiR3IrSzF1bWxMWFVSM3Z2OWR5UGFpRzNlUjM0WlZreEt5ekM3M2E0OFB2cDB2UkNsNW5Xczk3b3NBNXU2dUordENhK0I2YlBOZ0RnWkVuaTNtSTFUSGpyTTdsSndXOUZmdnJ0YXplb2lDT29uWDVPT1M0NlwvcjBPeVJTUko4UDdmbXZrR0xUR2R3MU14WDVQbG90bTQ2aTNqT1lWRlVvbGhta3J5dHJQeHcyMCtscCtWUXNvR0VTblFsRjFUam95WWRxYmV1QXY4Y2J1YllcL0pxXC9JcFc3bFlUUkY1TlpYYjNSaU9OYnIzZEFhcmhEN3luOTE3QWV2WDZ6Rmx5VlFGSHZSeWFpM1d2Q0FPWktFU28rUGtsMWJ3T25wSE9mOFhycGhWVmlCK1wveHlhczZNQnh5Z1BGVit2RnJERk5GUHo4b2pNTWpBN21XcER5QkM3cHp2ejNuZ1YxTzFCWHpYYThrVmI4TWlDaTNGSk1IK1wvNWZKUzloeEY4T2dteVY3OENGV2c2ajRwMENEdmpjbWNxdmJPV2N4UkZnZVF0K3RCNUZKSWR2S25sQ0VSa1BSdEVXWng3Vkc4WER4cmFTblpxXC9oSVFWSUJraHdiQlZvN2VcL0UyaWV6aDF5QkZCOXRNdWNZYXp1bHMwK2pkVnVseThNV1preVF6XC9MZ2FjM3QyclZkRDVPNk9JcVwvdFVwNERZM2pYOGNWVitObGp4Y1U5djRWdno1QmU5MXZMRWQ2b1BxdFZHbDU3K2FYamFnTkJ2UW5ueEtzSGc1UFZHWXk1eTE0RmcrcDFtZmlaUDlzejhObG9TaEZyRVNicFpTREc5NDdTVk1iU2NOZmV5bXNsb3E2dHdVOE5sSFExWFFadFBrZ0VETFwvVmxqSG5IbTEzT2NtNHNYT2VDSHpyXC9iTzByUVBlcmhhbXJpbHYrbUs3aUdsamo1MzYwNWtZcGllRmNFTkpxSE9CXC9MU1hwMjhOXC9xSWFheFRFY2NkWit4b1c4aUxUU0pqdm9La2ozeVMzQkltTjBcLzJkcmF4dU92RHBMbWh0K2N5K3FqMUlRQVZlRHArclwvekU1cGZMSUQ0KzFqeWc0TFM2ZmxnRVwvSVduZTFuRmo5NnFQMVB0Y1lnS0I1c2FlYm5BQU4zVGs1NWVubmUrSDQiLCJtYWMiOiIzYmE2Y2M3Nzc1ZWYyZjcwNjFlN2FiODRiOTFlZDM2NzU0ODI1OWQ5ZTRmY2YzNmFkZWQzNDc0NjNjMTIxYmEwIn0=

Sao nam nhân có thể như thế, may mà bây giờ chưa xảy ra chuyện gì, Khương Đường không chịu thiệt nếu không thì trong lòng Lục Cẩm Dao sẽ càng buồn phiền.

Ads
';
Advertisement