Khương Đường ngẩng đầu nhìn Lục Cẩm Dao một cái, không biết có nên tin hay không.
Trong sách có nói tới vận may của Lục Cẩm Dao, cả đời thuận buồm xuôi gió. Nàng ấy đối xử với người nhà rất tốt, trừ khi người khác chủ động trêu chọc nàng ấy, nếu không tuyệt đối không gây chuyện. Mà từ lúc nàng đến nơi này đã được bốn tháng, Lục Cẩm Dao từ một người trong trang sách dần biến thành một người có m.á.u có thịt, có tư tưởng.
Không chỉ là nữ chính có vận khí ngược với lẽ trời, mà còn là một người có tấm lòng lương thiện.
Lúc trước xảy ra chuyện ở núi giả, Lục Cẩm Dao không nói hai lời đã tới đó. Sau khi cứu Yến Minh Song, cũng chỉ có Lục Cẩm Dao tới xem nàng. Dạy nàng viết chữ, cho nàng xem sổ sách, dạy nàng cách đối nhân xử thế. Ở trong lòng Khương Đường, Lục Cẩm Dao không phải bằng hữu, nhưng có thể xem là một nửa lão sư.
Cố Kiến Sơn cứu nàng hai lần nàng vẫn luôn nhớ kỹ, Lục Cẩm Dao cũng vậy, bình tĩnh suy xét thì có vẻ Lục Cẩm Dao còn giúp đỡ nàng nhiều hơn.
Mấy cái thực đơn này, nếu là Hàn thị thì e là đã trực tiếp cầm đi. Đương nhiên Khương Đường cũng không phủ nhận, Lục Cẩm Dao cũng có lòng riêng và suy tính của mình.
Nhưng sự tính toán này cũng đâu có bao gồm nàng trong đó.
Cố Kiến Sơn có thể thích nàng, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy là chuyện ngược với lẽ thường.
Một người là công tử Hầu phủ, người còn lại chỉ là một nha hoàn, nếu việc này lộ ra ngoài thì đối với nàng và Cố Kiến Sơn đều không tốt. Chủ yếu là nàng, có lẽ Cố Kiến Sơn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nàng không giống như vậy.
Nàng bây giờ ngay cả quyền tự do thân thể cơ bản nhất cũng không có, có thể bị người ta tống cổ bất cứ lúc nào.
Kỹ viện, thôn trang… Có lẽ là các nơi nàng sẽ tới.
Lục Cẩm Dao sẽ nói cho Trịnh thị sao.
Khương Đường không dám đánh cược, vô luận như thế nào, nàng không thể tự mình nói ra những chuyện có liên quan tới Cố Kiến Sơn.
Lúc này Lục Cẩm Dao cũng không có hỏi bất cứ chuyện gì về Cố Kiến Sơn, chỉ là nhắc nhở. Nếu sau này nàng biết được chuyện gì thì có thể nói trước, tránh để xảy ra chuyện không kịp trở tay.
Khương Đường gật đầu, xem như thừa nhận việc nàng đã biết tin tức từ trước.
Nhưng nếu Lục Cẩm Dao hỏi nàng biết được tin tức từ chỗ nào thì Khương Đường sẽ nói là từ chỗ Tường Vi ở chính viện, Tường Vi và Xuân Đài có quen biết..
Trong lòng Lục Cẩm Dao thở dài, làm sao Khương Đường biết được, đơn giản là Cố Kiến Sơn nói cho nàng.
Còn chuyện nói như thế nào thì nàng ấy cũng không hỏi, trong lòng hai người tự hiểu rõ là được.
“Lần này may nhờ có ngươi, nếu phu nhân bên kia có hỏi thì cứ nói là ta yêu cầu ngươi đổi ca trực đêm, người là do gã sai vặt của Ngũ công tử đánh ngất.” Ngón tay của Lục Cẩm Dao gõ gõ lên mặt bàn: “Hẳn là cũng không có ai hỏi tới, nhưng ngươi cứ nhớ kĩ là được.”
Khương Đường gật đầu: “Nô tỳ nhớ rõ.”
Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ cười: “Lần tới đừng lỗ mãng như vậy.”
Nàng ấy vẫy tay với Khương Đường: “Lại đây, ngươi cài cái này lên.”
Lục Cẩm Dao lấy một chiếc hộp nhỏ bên cạnh chiếc bàn, bên trong là một chiếc trâm hoa mai.
Thủ công rất tinh xảo, Lục Cẩm Dao mua nhưng chưa từng cài qua.
Nàng ấy cảm kích Khương Đường, biết có thể sẽ xảy ra chuyện nên đã canh giữ ở Yến Kỉ Đường, một mình nàng gác bên ngoài, để nàng ấy và Nguyệt Vân ở bên trong, phần ân tình này nàng ấy ghi tạc trong lòng.
Khương Đường chần chờ đi qua, cúi đầu về phía Lục Cẩm Dao. Lục Cẩm Dao cài chiếc trâm lên đầu Khương Đường, mỉm cười hài lòng.
Tướng mạo được ông trời ưu ái như vậy, tóc cũng đẹp hơn người khác.
Lục Cẩm Dao: “Ta nhớ ở chỗ của ngươi có dược liệu An Dương quận chúa và phủ Yến quốc công đưa tới, có còn không?”
Khương Đường nói: “Còn ạ.”
Lục Cẩm Dao nhoẻn miệng cười: “Vừa lúc ở chỗ ta thiếu mấy thứ, ngươi xem giữ lại một ít, phần còn lại ta trả cho ngươi theo giá thị trường, ngươi thấy thế nào?”
Trong lòng Lục Cẩm Dao cân nhắc một phen, trong tay Khương Đường có khoảng hơn một trăm lượng bạc, tính cả trang sức và số dược liệu này thì tới khoảng sáu trăm lượng.
Bạc chuộc thân sớm đã đủ, hiện tại còn chưa chuộc thân chắc là đang chờ xem sau khi ra phủ sẽ đi nơi nào.
Lục Cẩm Dao sẽ không cho Khương Đường bạc, rốt cuộc thì bạc của nàng ấy vẫn là của nàng ấy, để dùng lúc khẩn cấp chứ không phải để cứu giúp người nghèo.
Nhưng những điểm khác nàng ấy tình nguyện giúp đỡ.
Hẳn là Khương Đường sẽ bán số dược liệu đó, để Khương Đường tự mình bán có lẽ sẽ bị người ta lừa, còn không bằng bán cho nàng ấy.
Dược liệu để lâu cũng không bị hư, huống hồ thứ An Dương quận chúa gửi tới đều là thuốc tốt, bán ra ngoài thì thật là đáng tiếc.
Ở chỗ của Lục Cẩm Dao còn có bốn bao nguyên liệu tốt, một khối ngọc như ý do Hoàng Thượng ban thưởng lúc làm ra bánh lương khô.
Ngọc như ý và các nguyên liệu này là đồ vật trong cung, không thể bán được.
Mấy thứ này nàng cũng chưa đụng tới, vẫn luôn để Khương Đường cất giữ.
Nàng ấy vốn cho rằng Khương Đường ít nhất sẽ đợi tới sang năm nàng ấy sinh hài tử, bây giờ xem ra sẽ đi trước tết.
Không ai muốn làm hạ nhân, ai cũng muốn làm người bình thường.
Dù là Khương Đường hay là nha hoàn khác, nếu có ai muốn chuộc thân thì Lục Cẩm Dao sẽ không ngăn cản.
Nha hoàn đắc lực có thể tìm được, ở nội viện này thêm một năm chính là trễ một năm.
Nhưng đối với chuyện của Cố Kiến Sơn, nàng ấy cũng không xem trọng.
Khác biệt địa vị chính là khoảng cách, cho dù Khương Đường làm ra bánh lương khô thì công lao cũng không thuộc về nàng.
Chuyện của Cố Kiến Sơn cũng cùng một đạo lý.
Khương Đường muốn bán những dược liệu đó, Lục Cẩm Dao muốn mua hẳn là việc tốt, bớt được không ít chuyện.
Khương Đường không nghĩ nàng ấy sẽ lừa nàng. Lúc đó nàng căn bản không biết phủ Yến quốc công và An Dương quận chúa gửi dược liệu qua, Lục Cẩm Dao rõ ràng có thể giữ lấy không cho nàng biết, cớ gì phải đi một vòng lớn như vậy.
Khương Đường gật đầu như giã tỏi: “Được được, lát nữa nô tỳ sẽ đi xử lý.”
Lục Cẩm Dao không còn chuyện gì khác nên phất tay cho Khương Đường lui xuống.
Sau khi ra cửa, Khương Đường sờ chiếc trâm cài tóc trên đầu, lúc nãy cũng chưa nhìn kỹ, lát nữa về ngắm nghía một chút xem sao, hẳn là rất đẹp.
Khương Đường về phòng hạ nhân thu thập dược liệu trước, An Dương quận chúa đưa tới không ít dược liệu, phủ Yến quốc công cũng vậy. Khương Đường lúc đó chỉ dùng một ít, còn thừa hơn phân nửa.
Phủ Yến quốc công tặng hai cây củ nhân sâm, An Dương tặng một củ, còn có rất nhiều dược liệu nàng không nhận biết được.
Khương Đường để lại nhân sâm, đây là thứ dùng để cứu mạng, giữ lại một củ dùng lúc khẩn cấp.
Khương Đường đưa số còn dư lại đến Yến Kỉ Đường.
Hoài Hề ôm dược liệu đi tới chỗ phủ y, Khương Đường yên tâm chờ đợi.
Khoảng nửa canh giờ sau, y sư đã tính toán xong giá trị của số dược liệu đó, tổng cộng một trăm sáu mươi ba lượng, hai củ nhân sâm có giá khá cao, tính một trăm hai mươi lượng bạc, dược liệu còn lại cũng là hàng cao cấp, giá cả không hề thấp.
Giá của từng loại dược liệu đều được liệt kê rõ ràng, Lục Cẩm Dao đưa đơn giá cho Khương Đường: “Xem thử đi, nếu bằng lòng thì tới chỗ Hoài Hề lấy bạc.”
Mấy đồ vật khác Lục Cẩm Dao không thể nào mua được, giống như mấy thứ trang sức, cũng không thể đưa đồ của mình cho Khương Đường rồi dùng bạc của mình mua về đúng không.
Từng loại dược liệu được viết rõ ràng, Khương Đường thấy không có vấn đề gì thì theo Hoài Hề đi lấy bạc, tất cả đều là ngân phiếu.
Hoài Hề cũng không rõ vì sao Lục Cẩm Dao làm như vậy, kho dược liệu của Yến Kỉ Đường còn không ít thứ, trong phủ lại không có ai sinh bệnh, mua dược liệu làm cái gì.
Nhưng Khương Đường có thể mơ hồ cảm nhận được rằng Lục Cẩm Dao đang giúp nàng chuộc thân.
Dược liệu kia tuy trân quý nhưng cũng không phải là thuốc của Thái Y Viện, bản thân Lục Cẩm Dao không thể nào không có, không cần thiết phải phí tâm tư lấy mấy thứ này từ chỗ của nàng.
Nói không cảm kích là giả, nếu sau này nàng ra khỏi phủ, có chuyện gì cần nhờ nàng giúp thì nàng sẽ không từ nan.
Hoài Hề không yên tâm, lại dặn dò hai câu: “Số bạc này cũng không ít, ngươi mang đến tiền trang gửi đi, không nói tới mấy thứ khác, chỉ riêng mỗi tháng là đã có thể nhận được lợi tức.”
Khương Đường biết Hoài Hề có ý tốt, nhưng nàng sẽ tiêu số bạc này ngay, để ở chỗ khác không yên tâm, lại nói cách một khoảng thời gian nàng sẽ thống kê lại một lần, sẽ không tiêu lung tung.
“Hoài Hề tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không xài bậy, tỷ cứ yên tâm đi.” Khương Đường nhìn Hoài Hề cười ngượng ngùng: “Ta còn có chỗ muốn dùng số bạc này, nếu không đã mời mọi người ăn ngon rồi.”
Hoài Hề bất đắc dĩ cười: “Ai cũng có bạc cả, ngươi cứ giữ lấy mua đồ mà ngươi muốn ăn đi.”
Vốn dĩ không nên làm như thế, lại nói, từ lúc Khương Đường vào phòng bếp nhỏ, sau đó lại đến phòng bếp lớn, số thức ăn mang về còn ít sao.
Trước kia lúc chỉ có Triệu đại nương ở phòng bếp nhỏ, trừ bỏ ngày lễ ngày tết, các nàng gần như không có thịt ăn.
Cũng không có hy vọng gì với thức ăn thừa của chủ tử.
Sau khi Khương Đường tới, cách vài hôm là có thể ăn một bữa.
Hoài Hề cảm thấy Yến Kỉ Đường bây giờ rất tốt, đám nha hoàn bây giờ cũng không đấu đá với nhau nữa mà chỉ lo làm việc của mình, đều được ăn uống vui chơi, khá hơn các viện khác rất nhiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất