Khương Đường cười cười, vừa muốn nói chuyện thì Hoài Hề lại nói: “Nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với bọn ta, bọn ta không giúp được thì còn có đại nương tử.”
Khương Đường nói: “Ta biết.”
Chỉ là Lục Cẩm Dao đã giúp rất nhiều, chuộc thân là chuyện của nàng, nàng phải tự mình thực hiện.
Khương Đường cũng không muốn sau khi ra ngoài còn cõng theo một thân nợ nần, chờ tới ngày nghỉ tháng này nàng sẽ ra ngoài xem nhà, tìm hiểu giá thị trường một chút.
Sau khi đưa ngân phiếu thì Hoài Hề ghi chép vào sổ, sau đó không còn chuyện gì khác nữa.
Khương Đường nói: “Cửa hàng mới bên kia đã bày biện gần xong, đại nương tử vẫn chưa tới xem, hai ngày nữa có thể qua đó nhìn thử, sau đó chọn ngày lành để khai trương. Đầu bếp làm điểm tâm bên đó đã sẵn sàng làm việc, chưởng quỹ được điều từ bên Cẩm Đường Cư sang, thuê thêm hai người phụ giúp, là người mới mời từ bên thành Nam qua.”
Ngoại trừ đầu bếp làm điểm tâm, chưởng quỹ và hai người phụ việc thì các vị trí còn lại đều là một nửa người mới một nửa người cũ.
Cũng xem như là có người tham khảo.
Cửa hàng không chỉ có một, nếu làm tốt thì sau này có thể tới cửa hàng mới làm chưởng quỹ.
Chưởng quỹ thuê mới tất nhiên không nhanh nhẹn bằng người cũ, người được đến cửa hàng mới tất nhiên là người làm được việc.
Hoài Hề không quản mấy việc này, hơn nửa tháng trước Khương Đường đã sắp xếp thỏa đáng.
Hoài Hề: “Được, ta sẽ nói với đại nương tử, sau khi khai trương cửa hàng mới thì chắc đại nương tử sẽ về phủ Bình Dương hầu ở mấy ngày, đến trung thu mới trở về.”
Khương Đường: “Cũng không biết sẽ mang ai đi.”
Hoài Hề cũng không biết, nhất định phải có người ở lại Yến Kỉ Đường, mang ai đi đều dựa vào ý tứ của Lục Cẩm Dao.
Đã sắp tới vụ thu hoạch mùa thu, còn phải phái vài người đến thôn trang giám sát.
Khương Đường cầm bạc xong thì trở về phòng bếp nhỏ, dạo gần đây nàng phải đến cửa hàng mới, cơm canh trong Yến Kỉ Đường đều là Triệu đại nương lo.
Đây chính là chỗ tốt của phòng bếp nhỏ, ngoại trừ phải lo ba bữa sáng trưa chiều thì thời gian còn lại đều rất rảnh rỗi.
Trước đây Triệu đại nương toàn ngồi ngủ gật, bây giờ bà cũng đang nghiên cứu món ăn, có món ngon có món không, ăn không hết thì lại chia cho bọn nha hoàn một phần, cuộc sống vô cùng phong phú.
Khương Đường thấy có thùng cá thì nói: “Giữa trưa ăn hoành thánh đi, đại nương hầm nồi nước xương, giữ lại nấu hoành thánh ăn.”
Triệu đại nương: “Được, đã mấy ngày đại nương tử không ăn hoành thánh, xem ra cũng đang nhớ thương.”
Khương Đường nói: “Làm ba loại nhân, nhân thịt, nhân cá và nhân nấm, nấm thì để ta, hai cái khác thì đại nương làm đi.”
Triệu đại nương gói hoành thánh rất thuần thục, bà gói vừa to vừa đẹp, nhìn như một thỏi vàng vậy.
Khương Đường không dùng bột mì mà chọn một miếng thịt nạc, sau đó lại cầm lấy con cá nặng chừng sáu, bảy cân lên, thái thành từng lát mỏng, sau đó lăn từng miếng qua bột bắp, sau đó dùng chày cán bột từ từ cán dẹt.
Triệu đại nương trơ mắt nhìn lát thịt càng ngày càng mỏng và to, cuối cùng biến thành vỏ hoành thánh lớn bé khác nhau.
Thịt vừa làm vỏ vừa làm nhân, khó mà có thể ăn được món hoành thánh như vậy.
Đúng là cách gì cũng nghĩ ra được.
Triệu đại nương tặc lưỡi, sau đó đi nhóm lửa hầm canh rồi theo Khương Đường đi làm nhân và gói hoành thánh.
Sau đó làm thêm hai, ba món ăn kèm nữa là đã đủ cho buổi cơm trưa.
Khương Đường gói hai mươi chiếc hoành thánh, rửa tay xong đi ra ngoài nhìn thử, có khi trưa nay Cố Tương Quân sẽ tới đây dùng cơm, hôm nay đã tới dặn dò phải chuẩn bị phần cơm cho hai người.
Nhìn về hướng chính viện thì thấy nha hoàn của Cố Tương Quân đang canh gác ở cửa, Khương Đường lại trở về gói hoành thánh.
Lúc Cố Tương Quân tới có mang cho Lục Cẩm Dao một ít đồ, đều là đặc sản của Nhữ Lâm, chỉ để ăn cho vui miệng thôi.
Thật ra Lục Cẩm Dao rất thích người muội muội này, dần dần cũng để việc hôn sự của nàng ấy ở trong lòng, khi nàng về phủ Bình Dương hầu thì lưu ý nhiều một chút.
Gả chồng là chuyện lớn cả đời, vẫn phải xem ý tứ của Tương Quân.
Cố Tương Quân rất ngại khi nhắc đến chuyện này, nhưng Lục Cẩm Dao không phải người ngoài nên ỡm ờ nói: “Mẫu thân nói không coi trọng gia thế, chỉ cần là người có chí cầu tiến, hoàn cảnh gia đình đơn giản là được.”
Lục Cẩm Dao hỏi: “Vậy còn muội?”
Cố Tương quân cười hắc hắc: “Muội hả, phải đẹp trai, còn phải đối tốt với muội. Nhưng muội vẫn còn nhỏ, phải đợi các ca ca thành thân hết thì mới tới lượt muội.”
Lục Cẩm Dao ngẫm lại thấy cũng đúng, trước tiên cứ nuôi ở Hầu phủ, tuổi càng nhỏ thì tính cách càng ngây thơ mơ mộng: “Suốt ngày ở trong phủ buồn tẻ cũng không tốt, chiều nay đưa muội ra ngoài đi dạo.”
Đến xem cửa hàng mới một chút, không có vấn đề gì thì ngày mai Lục Cẩm Dao sẽ khai trương.
Bạc thuê nhân công mỗi ngày cũng hết mấy lượng bạc, dù có bạc cũng không thể tiêu xài như vậy được.
Chị dâu em chồng nói chuyện một lúc đã tới giờ cơm.
Cố Tương Quân sáng mắt, nàng ấy cảm thấy đồ ăn ở chỗ tứ tẩu ngon hơn những nơi khác.
Tất cả đều là thứ mới lạ chưa từng ăn qua.
Nhữ Lâm nằm ở Tây Nam, bên đó vừa nóng vừa ẩm, đồ ăn chủ yếu là cay, mà thức ăn ở Yến Kỉ Đường vị gì cũng có.
Cố Tương Quân đang độ phát triển thể chất, một bữa có thể ăn được hai chén cơm
Lục Cẩm Dao thấy nàng ấy ăn ngon như vậy thì nghĩ bụng mình có thể ăn được nhiều hơn một chút.
Hai người chờ mang thức ăn lên, đầu tiên là món nguội, có món sữa đông hai tầng và bánh gạo nếp mà Cố Tương Quân thích.
Còn có món rau trộn dưa có vị chua để khai vị và bò kho.
Cuối cùng hai hai bát canh lớn.
Vừa ngửi là đã nghe được mùi xương hầm nồng đậm, nhìn thì thấy đó chính là hoành thánh. Cố Tương Quân cúi đầu quan sát, cái bát này còn muốn to hơn mặt nàng ấy.
Bên cạnh còn có hai cái đĩa nhỏ, là dầu ớt và cải chua xắt nhỏ, muốn ăn cay và chua hơn thì cứ cho vào thêm.
Cố Tương Quân biết ăn cay, nàng ấy nếm thử trước xem cay bao nhiêu rồi mới đổ hết dâu ớt và cải chua xắt nhỏ vào.
Lục Cẩm Dao nói: “Muội ăn cay thật đó.”
“Ớt ở chỗ bọn muội cay hơn thứ này nhiều, nếu tẩu tử muốn ăn cay thì để muội viết thư về nhờ gửi một ít qua đây.” Cố Tương Quân cười với Lục Cẩm Dao rồi nói: “Cái này vừa thơm vừa cay, ăn ngon quá.”
Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, thức ăn ở mỗi nơi được chế biến không giống nhau, từ những thứ nhỏ nhất cũng sẽ có hương vị của riêng nó.
Giống như nấm ở Điền Nam … Sau này khai trương cửa hàng mới, nếu chỉ làm món ăn ngon không thì chưa đủ, phải cho người đi khắp các nơi ở ngự triều để tìm những nguyên liệu nấu ăn ngon nhất, như vậy mới khiến cho món ăn càng thêm ngon.
Như vậy cho dù có người muốn bắt chước thì cũng không bắt chước được.
Nguyên liệu nấu ăn và công thức đều là bí mật của cửa hàng, tuyệt đối không được để cho người khác biết.
Cố Tương Quân không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ có món gì ngon thì sẽ mang đến cho Lục Cẩm Dao một phần, ớt cay cũng không phải là đồ gì quý giá, gửi đồ từ Nhữ Lâm sang đây cũng không tốn bao nhiêu bạc.
Nàng ấy thấy Lục Cẩm Dao động đũa thì cũng gắp một miếng, bát canh nóng hổi, Cố Tương Quân ăn rất từ tốn, miếng đầu tiên chỉ cắn được lớp vỏ.
Hương vị không giống như những bát hoành thánh đã từng ăn qua trước đây.
Lại nếm thử nhân thịt, hoành thánh rất thơm ngon khiến người ta muốn thưởng thức.
Chỉ là quá nóng rồi.
Lễ nghi được dạy từ nhỏ không có dạy phải vừa ăn vừa thổi, chỉ có thể chờ hoành thánh nguội từ từ. Cố Tương Quân ăn một miếng cải chua xắt nhỏ, sau đó vén tóc bên tai rồi ngượng ngùng cười với Lục Cẩm Dao, sau đói lại hăng hái cắn tiếp nửa còn lại.
Nóng nhưng rất tươi ngon.
Nấm thái hạt lựu được bọc trong lớp thịt heo, khi ăn sẽ tạo ra cảm giác hơi lợn cợn, hình dạng cũng đẹp, lớp vỏ bên gần như xuyên thấu, có thể thấy được phần nhân đầy đặn bên trong.
Xem người đều không nỡ ăn.
Cố Tương Quân nếm thử món thứ hai, chính là hoành thánh cá, lớp da bọc ngoài không hề có mùi tanh.
Cố Tương Quân sáng mắt: “Tứ tẩu, hoành thánh này ngon hơn đống hoành thánh muội đã ăn trước đây rất nhiều!”
Lục Cẩm Dao cũng cảm thấy ngon, màu sắc của nhân hoành thánh không giống nhau, ngay cả lớp vỏ cũng có sự khác biệt.
Đầu đường bán một chén hoành thánh với giá sáu văn, nhân bên trong cũng khá đầy đặn nhưng không ngon bằng món này.
Lục Cẩm Dao nói: “Vỏ hoành thánh này làm từ thứ gì, sao không giống với món trước kia từng ăn.”
Cố Tương Quân vuốt mặt nói: “Chỉ có thịt mới tạo ra được thứ mỹ vị như vây.”
Lục Cẩm Dao buồn cười: “Muội nha, chỉ nghĩ tới ăn thịt thôi.”
Lục Cẩm Dao dặn dò Bạch Vi: “Đưa một nửa số hoành thánh này đến chính viện đi, không biết trưa nay hầu gia có về ăn cơm không?”
Bạch Vi gật đầu: “Không về ạ.”
Lục Cẩm Dao nói: “Cứ đưa qua đi, lấy nhiều một chút.”
Lúc tới chính viện nên đưa cho người nào thì đưa người đó.
Ăn hết một chén hoành thánh toàn thân đều cảm thấy thoải mái, vô cùng ấm áp.
Còn mấy ngày nữa là lập thu, Lục Cẩm Dao cảm thấy thời tiết dền lạnh đi, không cần dùng băng, mặc y phục mùa hè là được.
Cao ma ma cũng về cùng, nha hoàn nào muốn thì có thể theo Hoài Hề đến thôn trang, còn lại thì vẫn ở Yến Kỉ Đường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất