Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Tĩnh Mặc cũng không biết mình có phải đã suy nghĩ nhiều hay không, nàng ấy luôn cảm thấy Ngũ công tử đối với Khương Đường và đối với nha hoàn khác hoàn toàn khác biệt.

Lần này lại cố ý tới hỏi.

Nói là tìm đại nương tử, nhưng đại nương tử rõ ràng không tới.

Cũng không thể gặp Khương Đường xong lại không gặp Lục Cẩm Dao.

Tất nhiên, Khương Đường quả thật cũng khác với nha hoàn bình thường.

Tĩnh Mặc chính là sợ nàng bị lừa.

Cũng may nàng ấy cũng ở thôn trang, có thể lưu ý nhiều hơn.

Để ý nhiều luôn không sai.

Nông hộ của thôn trang làm đến khi trời tối mới kết thúc công việc, sáng mai trời vừa sáng phải dậy tiếp tục làm.

Nương tử Lưu gia để lại cho Lưu quản sự một chén thịt lớn, sau khi Khương Đường đưa tới, chỉ chia cho mấy hài tử cùng mẹ chồng mấy miếng, còn lại đều giữ lại cho nam nhân nhà mình.

"Chàng nếm thử đi, Khương cô nương đưa tới, hương vị rất ngon. Hơn nữa đều là thịt ngon, cô nương này làm việc nghiêm chỉnh vô cùng.”

Nương tử Lưu gia còn mua cho Lưu quản sự hai lượng rượu trắng, uống rượu ăn thịt, một ngày vất vả trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.

Lưu quản sự nếm thử thấy ngon, tuy rằng nóng một lần nhưng đó cũng là tư vị mười phần.

"Nói cho cùng cũng là ân tình của đại nương tử, Khương cô nương đây là đang nhắc nhở đó." Lưu quản sự uống một ly rượu, nói, "Vụ thu hoạch năm nay thu hoạch cẩn thận một chút, đại nương tử chia cho cũng không ít, tuy rằng đại nương tử không quan tâm đến mấy trăm cân lương thực kia, nhưng phải dựa theo quy tắc mà làm, đừng để hai cô nương khó xử.”

Làm việc trong thôn trang vất vả nhưng an tâm.

Lục Cẩm Dao chia phần nhiều, bọn họ tuy rằng không có đất nhưng có thể nuôi gà vịt heo tùy ý.

Lục Cẩm Dao cũng không trông cậy vào việc bán gia súc lấy tiền, chỉ cần cách một đoạn thời gian g.i.ế.c heo đưa thịt đến là được.

Không nhất thiết phải đưa hết, một con lợn thì đưa một nửa, còn lại chia cho mỗi nhà một ít.

Hơn nữa, trứng gà trứng vịt cũng không thiếu.

Không thể dựa vào lòng nhân từ và chính nghĩa của chủ tử mà làm xằng làm bậy, không phải là đất của mình, nếu như Lục Cẩm Dao thấy bọn họ trồng trọt không tốt thì có thể đuổi bọn họ đi.

“Còn có, có thứ gì tốt đưa cho hai vị cô nương, ta thấy người xinh đẹp kia nói chuyện có phân lượng, dỗ dành hai nàng còn tốt hơn tặng nhiều đồ.”

Nương tử Lưu gia: "Chúng ta có thứ gì tốt? Người hầu phủ có thể thiếu cái gì?”

"Thịt khô lạp xưởng chân giò hun khói làm hồi năm ngoái đó." Lưu quản sự nói, "Đừng có tiếc. ”

Nương tử Lưu gia ai một tiếng, "Đúng rồi, thôn trang bên cạnh là của công tử gia trong phủ, còn đưa đồ ăn cho Khương cô nương, dáng vẻ xinh đẹp chính là không giống, đến thôn trang cũng có người đưa đồ ăn.”

Lưu quản sự nói: "Suy nghĩ lung tung cái gì vậy, ngươi ở bên ngoài đừng nói năng lung tung, ngươi quản đưa cho ai, ngươi không ăn cua à?”

“Ta cũng chỉ nói thế thôi... Loại chuyện này ta dám nói lung tung sao, ăn của chàng đi.”

Sau khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời có trăng khuyết, thôn trang ồn ào hơn phủ Vĩnh Ninh hầu nhiều, bên ngoài có tiếng côn trùng kêu và ếch kêu.

Phủ Vĩnh Ninh Hầu có nhiều ve sầu nhưng sợ làm phiền đến chủ tử nên bị bắt sạch.

Khương Đường ngủ không được, nhìn Tĩnh Mặc ở một bên đã ngủ say, liền đứng dậy đi ra cửa phòng ngồi một lát.

Nàng không ngờ rằng Cố Kiến Sơn cũng ở đây, ngay tiết Khất Xảo có thể nói Cố Kiến Sơn đi theo nàng nhưng lần này lại chỉ là trùng hợp.

Nàng tới đây là vì chuyện thôn trang, cũng không phải vì Cố Kiến Sơn.

Nam nhân, lúc ngươi lên như diều gặp gió mới có thể dệt hoa trên gấm, tuy rằng Cố Kiến Sơn cũng từng đưa than, nhưng ở thôn trang, tuyệt đối không thể tự mình hẹn gặp nói chuyện.

May mắn Cố Kiến Sơn cũng không có, tờ giấy trong hộp chỉ hỏi ngày mai muốn ăn cái gì.

Để cho trong lòng Khương Đường hài lòng thêm một phần.

Mặc dù không nói ra thành lời nhưng có người ghi nhớ ngươi muốn ăn cái gì cũng rất tốt.

Khương Đường ngủ muộn, ngày hôm sau dậy muộn hơn bình thường nửa canh giờ.

Sau khi chuẩn bị cơm xong nhờ Tĩnh Mặc đưa đến bên kia, Tĩnh Mặc mang cá và thịt từ thôn trang của Cố Kiến Sơn về, giữ lại buổi trưa nấu cơm.

Khương Đường cất đồ đạc xong, ở trong phòng không nhàn rỗi liền nói, "Ta ra ruộng đi dạo, có việc gọi ta. ”

Bên này có ruộng nước, Khương Đường muốn xem có đồ ăn tươi ngon hay không.

Trên ruộng hẳn là có ốc đồng, ốc đồng xào lăn, bún ốc cái nào cũng ngon.

Mấy vật nhỏ trong ruộng kỳ thực là ngon nhất, chỉ có điều cảm thấy không ra gì nên chưa từng đưa đến Hầu phủ.

Theo bờ ruộng đi ra ngoài, Khương Đường nhìn bọn nhỏ nông hộ cũng không nhàn rỗi.

Đi theo nhặt bông lúa, khuân vác đồ đạc, càng là hài tử nhà nghèo thì càng sớm lo liệu việc nhà.

Đi đến bờ sông, Khương Đường ngồi xổm nhìn xuống sông, ngoại trừ tôm tép, trong sông còn có ốc đồng, cầm lên nhìn, còn sống, liền ném vào giỏ trúc.

Vừa nhặt vừa đi về phía trước, Khương Đường nhìn thấy một đôi giày vải đầy bùn trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, là Cố Kiến Sơn.

Cố Kiến Sơn mặc y phục đánh võ bằng vải thô, tóc buộc lên cao, trên tay cầm một chiếc liềm.

"Mắt thấy ngươi cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu mà đi, một hồi kẻo ngã xuống mương đó."

Cố Kiến Sơn nhìn một hồi, cũng không biết Khương Đường vùi đầu nhặt cái gì.

Khương Đường đứng dậy, đang định nói chuyện thì nghe Cố Kiến Sơn nói: "Đây không phải là Hầu phủ.”

Khương Đường gật đầu, nhìn thấy tay trái Cố Kiến Sơn cầm liềm, tay phải để sau lưng.

Nàng lùi về phía sau hai bước, thoải mái nói: “Tứ phu nhân bảo ta và Tĩnh Mặc đến giám sát thu hoạch của thôn trang, thu hoạch xong sẽ về, khi nào thì ngài trở về?”

Cố Kiến Sơn nói, “Sau vụ thu hoạch.”

Khương Đường lại hỏi: "Những người kia đều đã bị bắt hết rồi đúng không, không có xảy ra chuyện khác chứ?"

Cố Kiến Sơn lắc đầu nói, "Bắt được rồi, sau thu sẽ hỏi trảm, không có chuyện gì khác.”

Khương Đường vắt óc nghĩ ra một câu hỏi khác, "Vậy thôn trang của ngài mùa thu năm nay có thể thu hoạch được bao nhiêu, sản lượng thu được trên mỗi mẫu là bao nhiêu?"

Đã lâu lắm rồi nàng không gặp Cố Kiến Sơn, lần trước gặp chỉ nói một câu.

Từ khi quen biết hắn đến bây giờ, hình như cũng không nói nhiều mấy.

Giống như hai đường thẳng, sau khi cắt nhau ngay lập tức rẽ thành hai hướng.

Cố Kiến Sơn nói: "Vẫn còn chưa thu hoạch xong, không biết một mẫu được bao nhiêu. Khương Đường, nàng có thể hỏi ta những thứ khác.”

Không phải là những chuyện này, cũng không liên quan đến sản lượng hoa màu, thật khó mới gặp nhau được một lần, cũng không có những chuyện khác để nói sao.

Khương Đường ngẩn người, nàng hỏi: "Vết thương của ngài đã lành chưa? Xuân Đài nói ngài bị thương nặng, ta có hơi lo lắng.”

Nhìn Cố Kiến Sơn chẳng có chuyện gì như vậy, nhưng nếu không có việc gì thì lúc trước ở chỗ núi giả cũng không đến mức đứng cũng không đứng dậy được.

Cố Kiến Sơn nghe vậy thì nhíu mày nói, "Hắn nói cái gì rồi?”

Khương Đường cũng quên, chỉ nhớ có hai lần, đều đề cập đến việc Cố Kiến Sơn bị thương.

Xem ra Cố Kiến Sơn không biết Xuân Đài nói những lời này, Khương Đường liền chuyển đề tài nói: “Không nói gì cả. Ngài thế nào rồi? Ngày hôm đó có bị thương không?”

Cố Kiến Sơn lắc đầu, "Ta không có bị thương nữa, nhưng từ Tây Bắc trở về bị thương tay phải, hiện tại còn chưa khỏi hẳn.”

Hắn vốn định giấu, chờ sau khi vết thương lành lại nói với Khương Đường, đến lúc đó chỉ cần nói một câu thôi.

Trước đây ta bị thương, nhưng bây giờ đã lành lặn rồi.

Khương Đường cũng sẽ không quá lo lắng.

Nhưng hiện tại, có thể lành hay không còn chưa biết. Cố Kiến Sơn đã cố thử cầm kiếm bằng tay trái, hắn dùng tay trái viết chữ cũng khó khăn, đổi tay nhất thời rất khó mà làm được.

Khương Đường nên biết những thứ này.

Cố Kiến Sơn nói: “Không biết khi nào mới lành."

Khương Đường nhìn vào đôi mắt của Cố Kiến Sơn, đôi mắt ấy đã không còn sáng như lúc ban đầu nữa. So với mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng mạt lộ, làm cho người ta đau lòng tiếc hận nhất chỉ sợ là tuổi tác còn trẻ lại bị bẻ gãy cánh.

Nói cái gì mà sau này sẽ tốt đều là vô dụng, Cố Kiến Sơn rất có thể sẽ không lành lại được.

Khương Đường ngồi ở trên bờ ruộng, hai bên là lúa nước rậm rạp, vừa vặn che khuất đầu nàng.

Cố Kiến Sơn ngồi ở đối diện Khương Đường nói: "Ta nói điều này với ngươi không phải để gây thiện cảm. Ta cũng đã suy nghĩ việc này rất lâu, ngươi là người trong tim ta, phải biết những thứ này."

Cố Kiến Sơn đã hỏi thái y, nhưng Lý thái y không dám nói quá đầy đủ, chỉ nói chậm rãi hồi phục thì sau này có thể tốt lên.

Cố Kiến Sơn bảo ông ấy nói thật, tay của hắn, hắn nên biết sự thật.

Lý thái y thở dài nói: “Bị thương gân cốt thì phải một trăm ngày lận, cố gắng hồi phục thì mới có thể tốt, nhưng đã bị thương với chưa từng bị thương khẳng định vẫn có chỗ khác biệt. Tướng quân là người cầm kiếm, cố gắng có thể cầm được, nhưng bình thường ăn cơm, viết chữ, xách vật nặng thì không đáng ngại."

Đây là lời nguyên văn lời của Lý thái y.

Buổi sáng, ánh nắng chiếu thẳng vào người mang theo ấm áp nhưng Cố Kiến Sơn lại trông có chút cô đơn.

Khương Đường nhấn mạnh từng chữ một: "Sau khi vết thương hồi phục, lại đi Tây Bắc, thử xem ngài có thể ra trận g.i.ế.c địch hay không. Cho dù ngài không thể g.i.ế.c được thì vẫn có đường lui. Hành quân đánh trận không chỉ có tướng lĩnh và binh lính, mà còn có quân sư, hỏa đầu quân, lính trinh sát ... Không thể bởi vì bọn họ không ra trận g.i.ế.c địch mà không tính là công lao của bọn họ."

Cố Kiến Sơn đã hiểu được ý của Khương Đường, sau khi hắn đã cố gắng hết sức mà không thể làm được gì thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.

eyJpdiI6Ikc0NFFZTXdMNVlyV0VWaHN5YmI2MlE9PSIsInZhbHVlIjoiclhsNFQ2Y1VuS3htSzB6VHVtVmtoSFp4SlVBVEk0TlZUY3kwQnhPMXRUaTlFQWV6bnpNc1F3d2dvV3NTSmtRWVVDZTlqYVREdVZwTTFxalBLRlBqcDdSNTRsVTByb0FCSEVETmR3azhaeXBWOThZZ0YyWnhLUElMS3Q4R0ltd1JscW9hR3RpbWlOUU82MmYzOWJPa21WR3p3WEgzdG8yc3pFUklXOUJ3cjJxenQyRDRPdTJoeVRRZ2s4TkxzTG1CIiwibWFjIjoiYzFiN2ViNGM3YzNiNmZlOWNjZGYxODk1NmMzMDZiNjBhYTcyNTUwMzc0MjhkY2ZjOWNmMzIzNDgzYzNlMmJmZiJ9
eyJpdiI6IjhGRXczMXFkcXlFaHg5VmU4ekduQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiV1l4enlcL3dnOHpVTXdDMWJEUGpmU2o5MHFRWFdpd0ZzNDJQSzNcL01NZndsWTVDXC9ZZWx3ZjJFb0FQK0lyQWtldm1WSytJTUdUV3JlN1F6UVRVUnd5c2ROQkVtSzBZZnVQUFRKQmJcL1BPb1BGMzlneHJtbmoySWZCcFIrTzNPdFZLR3dVYmJ3eHY1WEk4ZGNndlQyQ1FUdz09IiwibWFjIjoiYWI0YTUxM2E4ZjM4ZTEwZjlmZTYxZjVhNWNkNzJmZDM0NTk0MWJmOThlM2IyOWVlYzIyN2Q1MjZlZjAyZTQ4NyJ9

Khương Đường: "Ta cũng không có bởi vì ngài là công tử của Hầu phủ mà đáp ứng cái gì cả."

Ads
';
Advertisement