Khương Đường không vì thân phận của Cố Kiến Sơn mà đáp ứng bất kỳ cái gì, và cũng sẽ không bởi vì tay của Cố Kiến Sơn mà ghét bỏ cái gì.
Huống hồ bây giờ còn quá sớm để nói những điều này.
Cố Kiến Sơn bất đắc dĩ cười: “Nàng nói đúng.”
Ruộng lúa hai bên cuồn cuộn như sóng, Khương Đường lại mò ra một con ốc đồng ở dưới sông. Thứ như canh gà đều là nói cho người nghe, nhưng bản thân uống vào không chừng là không cảm thấy ngon gì. Khương Đường cũng không muốn nói bất cứ điều gì để khuyên người khác, nói gì mà sau này tất cả sẽ tốt hơn, không có tay phải thì còn tay trái, những lời đó nói thật dễ dàng.
Khương Đường nói: “Điều quan trọng bây giờ là chữa khỏi vết thương cho ngài, Thái y bảo ngài làm cái gì thì ngài làm cái đó, tuyệt đối đừng cậy mạnh. Phu nhân bên kia còn chưa biết đúng không, khi ngài chưa trở về lại, phu nhân đã bệnh nặng một trận, phu nhân luôn rất lo lắng cho ngài.”
Khương Đường cảm thấy Trịnh Thị nên biết chuyện này.
Cho dù Cố Kiến Sơn có khỏi hay không thì cũng là con của bà ấy, chuyện này không nên giấu diếm.
Chính bởi vì giấu diếm quá nhiều chuyện, cái gì cũng không biết nên Trịnh Thị mới hay suy nghĩ lung tung.
Nếu như cái gì cũng nói thì cho dù biết Cố Kiến Sơn bị thương, cũng chỉ là lo lắng chứ sẽ không đoán mò.
Ai mà biết lúc Cố Kiến Sơn không có ở đây đã đi làm cái gì, cái gì cũng không nói, không nghĩ mới là lạ.
Nam nhân này luôn tự cho là đúng, cho rằng che giấu vẫn là tốt hơn.
Thật tình không biết một chút dấu vết để lại nữ nhân đều có thể phát hiện ra.
Cố Kiến Sơn làm như vậy về tình thì có thể hiểu được, nhưng người làm nương kiểu gĩ cũng sẽ lo lắng, cho dù Cố Kiến Sơn sống tốt hay là không.
.
Khương Đường không muốn đáp ứng với Cố Kiến Sơn cũng có nguyên nhân là vì Trịnh Thị.
Trịnh Thị đại khái sẽ không đồng ý, Khương Đường không muốn Cố Kiến Sơn khó xử, càng không muốn bản thân mình bởi vì những chuyện này mà cái gì cũng không cần. Ban đầu còn có thể vì tình cảm nhưng sau này thì sao.
Lòng người là thứ không thể đoán chừng được nhất, Khương Đường cảm thấy tình cảm không tránh khỏi hao mòn.
Cố Kiến Sơn nói, "Ta biết, tìm cơ hội ta sẽ nói. Khương Đường, hôm nay nàng muốn lấy cái này không?”
Cố Kiến Sơn lấy vòng hoa nhài từ trong lòng n.g.ự.c ra, kể từ khi Khương Đường trả lại cho hắn, hắn vẫn một mực mang theo.
Lúc ngủ cũng để nó ở dưới gối.
Khương Đình lắc đầu, nói như đinh đóng cột: “Không cần.”
Cố Kiến Sơn không hỏi thêm gì nữa mà cầm chuỗi vòng cất đi.
Lần sau gặp lại hỏi nữa là được, một ngày nào đó Khương Đường sẽ muốn.
Hắn đã lâu rồi không cảm thấy vui như vậy, ngồi ở bên cạnh Khương Đường, dù không làm gì trong lòng hắn đều tràn ngập vui vẻ.
Cực kì vui mừng.
Sẽ nghĩ đủ thứ về tương lai, cái gì cũng muốn nói.
"Cái thôn trang này bây giờ là của ta, tổng cộng bảy mươi hai mẫu ba phần, trồng chính là lúa nước và lúa mạch, còn có ba gian cửa hàng, hai thôn trang, đều là hoàng thượng ban thưởng..."
Khương Đường không khỏi buồn cười nói: “Ngài nói với ta những chuyện này để làm gì?”
Cố Kiến Sơn cũng không nhịn được cười, "Chỉ muốn cho nàng biết, nàng muốn nhặt ốc đồng à? Ta nhặt cùng nàng.”
Bởi vì hắn cảm thấy một ngày nào đó, Khương Đường sẽ biết.
Khương Đường gật đầu một cái, tiếp tục nhặt dọc theo con mương, nàng vừa nhặt vừa nói: "Nhả cát sạch sẽ có thể làm món ốc đồng xào, nhưng ngài không thể ăn được, món này cay lắm.”
Cố Kiến Sơn nói: “Nàng có thể ăn là được.”
Cố Kiến Sơn dùng tay trái, Khương Đường lúc này cuối cùng cũng biết tại sao hắn lại viết chữ khó coi như vậy.
Tay phải không dùng được, tay trái viết làm sao có thể đẹp được.
Có thể viết thành như vậy thật không dễ dàng gì.
Khương Đường nói, "Vậy ngài thích ăn cái gì?”
Miệng Cố Kiến Sơn giật giật, Khương Đường nhanh chóng nói: “Ngoại trừ đồ ngọt ra.”
Nàng cũng không hiểu Cố Kiến Sơn, thích ăn ngọt hay là hiểu lầm. Cố Kiến Sơn rốt cuộc thích ăn cái gì, Khương Đường căn bản không biết. Nàng muốn biết Cố Kiến Sơn thích cái gì.
Cố Kiến Sơn: "Chua cay đều ăn, không có gì đặc biệt thích. Nàng làm cái thịt chiên kia ta thích, còn có trong yến hội đại ca lập thế tử, cái món chua chua ngọt ngọt đó ta cũng thích.”
Khương Đường ghi nhớ trong lòng, "Còn gì nữa không?”
Cố Kiến Sơn cảm thấy hai thứ là đủ rồi, hắn không muốn Khương Đường phiền hà: "Không còn.”
Khương Đường: “Thật sự là không còn?”
Cố Kiến Sơn khẳng định lắc đầu một cái.
Khương Đường không có chuyện khác để làm, cũng đã nhặt đủ ốc đồng, vì vậy nàng không thể ở đây với Cố Kiến Sơn quá lâu nữa, "Lúc này không còn sớm, vậy ta về trước."
Cố Kiến Sơn ném vài con ốc vào trong giỏ trúc của Khương Đường, hắn nói: "Chờ một chút, vấn đề này là ta hỏi trước.”
Khương Đường bối rối nghiêng đầu, chợt nhớ ra tờ giấy trong hộp chính là hỏi nàng thích gì.
Khương Đường nói: "Bây giờ ta thích cua vị cay nhất.”
Nàng đã ăn cua hấp rồi, nhưng còn chưa ăn vị cay, còn có miến cua, Khương Đường lúc này nhất định phải ăn đủ.
Thôn trang cũng có cua, không cần Cố Kiến Sơn đưa qua, nàng và Tĩnh Mặc cũng không thể ăn quá nhiều.
Cố Kiến Sơn nói: “Vậy ta mang cho nàng ít trà, cua có tính hàn nên kết hợp dùng với trà nóng mới tốt.”
Sắp tới là Tết Trung Thu rồi, Cố Kiến Sơn muốn tặng ít đồ cho Khương Đường, còn có mấy ngày nữa, có thể từ từ suy nghĩ.
Khương Đường gật đầu một cái, nếu Cố Kiến Sơn đã mang trà tới cho nàng, về tình về lý nàng cũng nên chuẩn bị một món quà đáp lại, nhưng nấu ăn giúp vẫn là phải trả tiền công, việc nào ra việc đó.
Huống chi, cho dù sau này thật sự có ở bên nhau, Khương Đường cũng không muốn mỗi ngày quanh quẩn bên bếp lửa, chỉ lo bữa ăn của Cố Kiến Sơn.
Nàng còn muốn kiếm tiền, dựa vào cái gì nàng làm thức ăn ngon thì phải làm chứ?
Khương Đường không vội vàng trở về, lại theo con mương đi vòng một chuyến, cuối cùng là đến nhà nương tử Lưu gia.
Nương tử Lưu gia ban ngày cũng xuống ruộng, nhưng so với các nam nhân trở về sớm hơn, nàng ấy phải cùng chuẩn bị cơm trưa. Nhìn thấy Khương Đường liền mỉm cười chào đón, "Khương cô nương!”
Khương Đường nói: "Nhìn phong cảnh xinh đẹp, nhịn không được đi vòng một lúc, ta thấy ở mương còn có ốc đồng nên nhặt một chút.”
Nương tử Lưu gia nói: "Các ngươi còn muốn ăn cái này à, nếu muốn, ta sai tiểu tử của chúng ta đi nhặt, đưa qua cho ngươi, trong ruộng còn nhiều mà, chỉ là ê răng mà thôi."
Những hài tử trong thôn trang không có nhiều điểm tâm ăn vặt nên chúng liền nhặt ốc đồng, bắt ếch xanh, bắt châu chấu.
Chỉ là có rất ít thịt, dần dà không ai ăn nữa.
Khương Đường nói: "Cái này mùi vị không tồi, thêm nhiều ớt chút, nhưng trước khi làm phải để trong nước sạch ngâm nửa ngày cho cát nhả ra, như vậy sẽ không có cát nữa.”
Nương tử Lưu gia cười ngại ngùng: "Như vậy à, đúng rồi, hai cô nương các ngươi, ta cho ngươi chút trứng vịt muối cùng lạp xưởng, đều là tự mình muối, buổi tối cho vào nồi hấp một chút, đỡ phải xào nấu mất công.”
Nàng nhớ rõ lời nam nhân nhà mình nói, cũng không có gì tiếc cả.
Chờ hai người Khương Đường trở về, lại mang cho đại nương tử chút cá muối và chân giò hun khói.
Khương Đường nói, "Đa tạ thẩm tử.”
Trở lại phòng nhỏ, Khương Đường tìm chậu, đổ ốc đồng vào bên trong cho chúng nhả cát, lại rắc chút muối, như vậy nhả cát nhanh hơn một chút.
Tĩnh Mặc nói, "Đây là ốc đồng?”
Khương Đường gật gật đầu, "Yên tâm, cái này ăn cũng ngon.”
Tĩnh Mặc dĩ nhiên là yên tâm: “Phía trên có bùn, để ta làm sạch nó, cách một giờ lại thay nước, buổi tối có phải hay là có thể ăn rồi không?"
Khương Đường nói, "Hôm nay trước khi đi ngủ khẳng định sẽ để cho ngươi ăn.”
Bữa trưa Khương Đường làm oa bao nhục và canh xương heo, Tĩnh Mặc đi đưa, lúc trở về cho Khương Đường một cái hầu bao.
"Xuân Đài nói đây là tiền công cho ngươi mấy ngày nay."
Tĩnh Mặc ước chừng khoảng hai lượng bạc, dù sao cũng là người của Yến Kỉ Đường, cho nhiều một chút cũng là chuyện nên làm.
Khương Đường từ bên trong cầm một miếng bạc vụn nhỏ, "Ngươi cũng giúp đỡ không ít..."
Tĩnh Mặc vội vàng xua tay, "Ngươi đây là làm cái gì, giống như ta không ăn cơm ngươi làm vậy, ngươi làm thức ăn ngon, Ngũ công tử cho người đến mua, ngươi nấu ăn hắn cho tiền đó là chuyện nên làm, có liên quan gì đến ta.”
Nàng ấy chỉ rửa đồ ăn, rửa bát nồi, cũng là bởi vì Khương Đường nấu cơm nàng ấy không thể chỉ ăn mà cái gì cũng không làm được.
Tĩnh Mặc: “Ngươi mau cất nó đi.”
Khương Đường mỉm cười, cất bạc lại: “Chờ buổi tối ăn ốc đồng xào, món này rất ngon.”
Khương Đường tới đây ăn uống cũng không tệ lắm, nhưng cũng muốn ăn những thứ nhỏ nhặt này, giống như lẩu xiên còn có thể tự mình làm, một số món thậm chí còn chưa được nhìn thấy còn chưa được chạm vào.
Thực ra Tĩnh Mặc không có hứng thú với đồ ăn thức uống, trong số những nha hoàn ở Yến Kỉ Đường, Bội Lan là người thích ăn nhất, trước khi rời đi Bội Lan còn khóc lóc kêu muốn đổi người, nếu như thật sự đổi được khẳng định hợp tâm ý của nàng ấy.
"Được rồi."
Đi theo Khương Đường, thịt cá Mãn Hán toàn tịch[1] ăn ngon, các món ăn vặt bên đường cũng rất ngon.
[1] Bữa tiệc huyền thoại, cũng là bữa tiệc lớn nhất tại Trung Quốc. Quy tụ đầy đủ các món ăn từ khắp các vùng miền lãnh thổ.
Tĩnh Mặc nhìn những con ốc trong nồi, thầm nghĩ xào như vậy thì có là đá cũng ngon ấy nhỉ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất