Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

“Cây trâm hoa hải đường còn có cây trâm hoa mai này, có thể cho ngươi mười lượng bạc.” Chưởng quầy nhìn kỹ một chút, bạc không đáng giá bằng vàng, hơn nữa hai cây trâm này cộng lại còn không nặng bằng một lượng bạc, mười lượng đã là không ít rồi.

Còn lại khuyên tai trân châu và vòng tay quấn cành sen cộng lại mười lăm lượng bạc, ngọc châu thì chưởng quầy cẩn thận nhìn đi nhìn lại rồi cho một cái giá không cao lắm: “Màu nước không tốt, chỉ có thể làm tua rua, năm lượng bạc đi.”

Đồ trang sức bán cho tiệm cầm đồ rồi, nếu như chất lượng không tốt lắm thì tiệm cầm đồ sẽ mang về đánh lại một lần nữa rồi bày ra bán, cũng sẽ có người hỏi mua.

Tổng cộng có sáu mươi lượng bạc.

Khương Đường nói: “Vậy làm phiền chưởng quầy lại xem bộ trang sức này.”

Cái này là Trịnh thị cho nàng, nàng chưa từng đeo, ngay cả mấy người Lục Anh cũng không biết.

Thấy đây là trang sức trân châu, ánh mắt chưởng quầy sáng rực lên, đây là thứ tốt.

Trân châu mượt mà, hiển lộ quý khí, khó nhất chính là tìm được nhiều hạt trân châu kích thước lớn nhỏ vừa vặn thích hợp với nhau như vậy.

Hơn nữa, trang sức được mạ vàng, thoạt nhìn qua liền có vẻ châu quang bảo khí.

Chưởng quầy cẩn thận dùng khăn lụa nâng lên, cũng nhìn qua: “Bộ trang sức này ta cho ngươi một trăm tám mươi lượng bạc.”

Trân châu óng ánh, nếu không phải mạ vàng thì còn có thể bán được giá cao hơn.

Chưởng quầy lau kính lưu ly, chậm rãi nói: “Hiện tại rất ít khi tìm được trân châu đẹp như vậy, nếu cô nương cần tiền dùng gấp thì có thể đặt tạm ở chỗ này trước, chờ sau này có tiền lại đến chuộc về.”

Khương Đường chưa từng tiếp xúc với trang sức, vốn tưởng rằng cũng chỉ có một trăm năm mươi lượng bạc thôi, không nghĩ tới bộ trang sức này lại đáng giá nhiều như vậy.

Bán thì chắc chắn là phải bán, không bán không thể đủ tiền mua nhà.

Một trăm tám mươi lượng, cộng thêm số tiền bán mấy loại trang sức kia, tổng cộng là hai trăm bốn mươi lượng.

Bản thân nàng còn có năm trăm bảy mươi lượng ngân phiếu vàng bạc các loại, gom góp thêm bên này nữa là được tám trăm mười lượng bạc. Nhưng chuộc thân cần hai mươi lượng bạc, ở Ngự Triều mua nhà còn cần phải nộp các loại thuế phí, đi tới quan phủ làm khế nhà cũng cần phải đóng tiền.

Căn nhà kia có giá bảy trăm tám mươi lượng, cộng thêm thuế phí phải nộp nữa thì hẳn là bảy trăm tám mươi lăm lượng. Như vậy nàng vẫn còn dư mấy lượng bạc để mua thêm vài loại đồ vật.

Khương Đường há miệng: “Có thể tăng thêm một chút nữa được không, bộ trang sức này ta cũng luyến tiếc, nếu không phải thật sự cần tiền dùng gấp thì cũng không bán đâu.”

Chưởng quầy cắn chặt giá cả không buông: “Cô nương có thể đi tới mấy cửa hàng khác hỏi thăm, xem mấy chỗ khác đưa giá bao nhiêu.”

Chỉ cần so sánh với ba nhà là đã biết cửa tiệm bọn họ tốt cỡ nào rồi.

Khương Đường chỉ do dự một lát, liền gật đầu: “Thôi được rồi.”

Một tay trả tiền, một tay giao hàng.

Chưởng quầy ghi chép kỹ các loại trang sức, viết hóa đơn cho Khương Đường.

Cầm bạc trong tay, rốt cuộc Khương Đường cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chút bạc này là vừa đủ dùng, nếu thật sự túng thiếu thì sau này dọn ra ngoài rồi sẽ tiết kiệm chi tiêu một chút, đợi đến tháng sau chia lợi nhuận bán bánh nướng trứng chảy là nàng có thể có tiền.

Trở lại Yến Kỉ Đường, Khương Đường liền đi tìm Lục Cẩm Dao chuộc thân.

Chuộc thân cũng không phải là đơn giản xé khế ước bán thân là xong, cần phải cầm khế ước bán thân đi quan phủ với gia chủ, sau đó lấy hộ tịch mới.

Sau khi lấy được hộ tịch, mới coi như thật sự đã chuộc thân.

Chẳng qua Khương Đường hiện tại còn chưa mua nhà, chỉ có thể đợi sau khi làm xong thủ tục sang tên căn nhà kia đã rồi mới điền đầy đủ địa chỉ trên hộ tịch.

Lục Cẩm Dao bảo Hoài Hề đi theo Khương Đường, quan phủ làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã xóa bỏ khế ước bán thân cho Khương Đường.

Giống như vô hình trung, loại bỏ một loại xiềng xích.

Hoài Hề vừa đi vừa nói: “Đại nương tử nói chờ ngươi tìm được chỗ đặt chân đã rồi chuyển ra ngoài, chuyện này không vội.”

Khương Đường gật gật đầu: “Hôm nay cũng cảm ơn ngươi.”

Hoài Hề lắc đầu nói không cần, càng là chuyện chưa ai từng làm càng cảm thấy đáng quý.

Hy vọng Khương Đường và các nàng sau này đều tốt.

Đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, còn chưa ngồi được nửa khắc đồng hồ thì đã có người từ chính viện tới.

Lúc thông bẩm, Nam Hương nói: “Phu nhân bảo Tứ nương tử cùng Khương Đường đi tới chính viện một chuyến.”

Khương Đường không biết là vì chuyện gì, nhưng vẻ mặt Nam Hương cũng không tốt lắm. Nam Hương nói với Lục Cẩm Dao: “Đại nương tử đi tới chính viện một chuyến, sau đó phu nhân bảo nô tỳ tới đây.”

Lúc Hàn thị đến chính viện có mang theo mấy nha hoàn, sau đó lại cho các nàng lui xuống, Nam Hương cũng không biết rốt cuộc Hàn thị ở trong đó nói chuyện gì.

Chẳng lẽ là vì chuyện tổ chức tiệc? Sang đây tìm Tứ nương tử và Khương Đường giúp đỡ.

Chuyện này đâu phải là loại chuyện không muốn người khác biết, cần gì phải làm chuyện dư thừa.

Nhưng Nam Hương thấy sắc mặt phu nhân vẫn ổn, hẳn không phải là chuyện gì lớn: “Tứ nương tử chậm một chút, nô tỳ cảm thấy không có chuyện gì quan trọng, ngài đang mang thai, phải để ý thân mình.”

Lục Cẩm Dao đang có thai, tuy rằng nàng ấy đã phải đi xa một chuyến, nhưng nể tình Lục Cẩm Dao mang thai, cho dù Khương Đường phạm phải sai lầm gì thì cũng không đến mức khó xử.

Nếu vì chuyện này mà làm Lục Cẩm Dao động thai khí thì xem ra Khương Đường sẽ… Đừng mong sẽ có ngày yên ổn.

Chủ tử xảy ra chuyện, nha hoàn bị phạt.

Lục Cẩm Dao không sốt ruột, nàng ấy nhìn Khương Đường: “Lát nữa ngươi không cần nói gì hết.”

Hẳn là không phải vì chuyện của nàng ấy, vì nếu là chuyện của nàng ấy thì cũng phải cân nhắc chuyện nàng ấy mang thai, cũng phải đợi sau khi sinh hài tử xong mới nói.

Vậy là vì Khương Đường.

Chuyện gì mà lại liên quan tới Khương Đường?

Chẳng lẽ nha hoàn của Yến Kỉ Đường không cẩn thận đã lỡ lời, biết được Khương Đường muốn chuộc thân.

Không được, Khương Đường trước giờ là nha hoàn của nàng ấy, cho dù chuộc thân cũng phải do nàng ấy quyết định, không liên quan gì tới Hàn thị. Vậy là vì cái gì… Chẳng lẽ là vì số trang sức đó sao?

Nếu đã cho Khương Đường thì nàng có quyền định đoạt, cho dù có bán đi thì cũng đâu đến nỗi bị gọi tới chính viện chứ?

Lục Cẩm Dao lại nghĩ đến đồ trang sức Trịnh thị cho Khương Đường, quả thật rất quý trọng, nhưng đồ đã thưởng cho người ta mà người ta không có quyền làm chủ thì thưởng làm gì.

Lục Cẩm Dao nghĩ tới kết quả xấu nhất chính là Hàn thị đã phát hiện ra quan hệ cực kỳ thân mật giữa Cố Kiến Sơn và Khương Đường, Lục Cẩm Dao không tin hai người chưa từng lén gặp gỡ. Phong cách của Ngự Triều phóng khoáng, ngoại trừ các công tử và tiểu nương tử trong các cuộc liên hôn là không gặp nhau trước hôn lễ, những người khác lại không như thế.

Trong lòng Khương Đường khẩn trương, nàng nói: “Đại nương tử, ta…”

Lục Cẩm Dao cười cười, vỗ tay Khương Đường: “Ngươi hiện tại là khách của ta, không cần khẩn trương như vậy.”

Khương Đường bây giờ đã không còn là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, chỉ cần không trộm không cướp, cho dù đây là phủ Vĩnh Ninh hầu thì cũng không thể làm gì nàng.

Đây là điểm khác nhau giữa hạ nhân và người bình thường.

Nha hoàn có thể tùy tiện đánh đập hay mua bán, nhưng nàng đã là người có hộ tịch, chỉ cần không phạm pháp là có thể sống an ổn.

Khương Đường gật đầu: “Ta đã biết.”

Lục Cẩm Dao mỉm cười: “Vậy mới đúng, mặc kệ là chuyện gì thì cũng không phải chuyện lớn, chúng ta qua đó một chuyến, thử xem đại tẩu có hiểu lầm gì, giải thích rõ ràng là ổn thôi.”

Nam Hương nói: “Tứ nương tử nói rất đúng, huống chi phu nhân vẫn luôn yêu thích Khương Đường.”

Nam Hương không rõ ý nghĩa của việc mời đến làm khách là gì, nàng ấy bây giờ chỉ có thể ra sức trấn an.

Đi mất mười lăm phút, cuối cùng ba người cũng tới chính viện.

Lá của cây bạch quả trong viện rơi đầy đất, Nam Tuyết đứng canh giữ ngoài cửa, còn chưa vào trong thông báo đã dắt Lục Cẩm Dao và Khương Đường đi vào.

Đã là buổi chiều nên ánh sáng trong phần có chút u ám.

Hàn thị cười nói với Trịnh thị, không biết đang nói đến chuyện gì, biểu cảm trên mặt Trịnh thị vẫn luôn nhàn nhạt.

Trước đây Khương Đường chỉ là một nha hoàn, làm nha hoàn không thể nhìn thẳng chủ tử. Nàng lại ít gặp Hàn thị, đây là lần đầu tiên nhìn rõ bộ dáng của Hàn thị.

Mày lá liễu, mắt híp, bộ dạng chỉnh tề, năm nay Hàn thị mới hai mươi bảy tuổi, đương lúc tuổi trẻ đẹp nhất, hơn nữa đã được ăn ngon uống tốt nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng tản ra sự quý phái.

Lục Cẩm Dao chào hỏi mẫu thân đại tẩu, Khương Đường hành lễ với Trịnh thị: “Gặp qua phu nhân.”

Trịnh thị đỡ Lục Cẩm Dao ngồi xuống, sau đó quay đầu nói với Hàn thị: “Ngươi nói đi Vân Xu, rốt cuộc là chuyện gì, Tứ đệ muội của ngươi qua đây một chuyến cũng không dễ dàng gì.”

Hàn thị nói với bà chuyện này phải giáp mặt Lục Cẩm Dao mới nói được, bằng không thì người không phải lại là đại tẩu này.

Trịnh thị chỉ có thể sai Nam Hương đi mời người.

Hàn thị rũ mi cười: “Mời Tứ đệ muội qua đây cũng là vì nghĩ cho danh dự của Tứ đệ muội và Hầu phủ.”

eyJpdiI6InZSd0FzQStIME9vS2NadHIxVCszeUE9PSIsInZhbHVlIjoieDE4a1lcL29ZZ1NXM1ZMM1VnQ1plVXJ2QWxxRTJOUmc2RG9xNHZIUG1sVEVrUjhaXC8xcG96dVk1bUFKR1JlZnMwTjg2MWQ4U1hFbXFkelwvY1Y4QTFYNExmSjdwcllvaEhmT0JHc3RYZmFqd2VWV0pwcHlEZlJ4VDJcL3JkczJVeWxmSmxWcndvQWJ6dXY1NzhTTThHT1hIXC9uTVp6TUVSRnpPSmZtR2lBOU00R1ExRmtrXC9FQ1BaK1VRSGoySzJ3MXllSzVacDV2V3JPUmZGdmhMUk9wbDdlTEF3U3J2U1NqWmoxb1lHbWdLaFwvNlo2c21wQ0pXZGFqN1NRQjdkN0JMNlRnd2VHdUtHOFljTHNreWlJbTRrTTRBWmZ1U0htZUtHQWI0aFVCdDJwbis0VEFDV0JHQnlYWXhpb0tFamxkQ0ZITVhFR0tpV3pUdFJWdzQ2OXZja1hBa0IrMmZENFBUeFFcL0I4cjN0WmpPd1FnSlVkYmpXNFRORXNSTmRsb0MzWU8rcDU2V2JTR0cwUFNaMVRpYlZBUkdFV0M4MDQyN3pSc2EybGJYYW1XMU5LZm5MczJnRmtJSG40dDRZQ2lJRjBMZWVYTVo0NVdoeUJHS2NLdm5Hd3RRZFBPUGdDcGdicnZpV3pkXC82TWRGa0dlbkp4QmMzYksxUk1uM3YzRld2dGYzSzMrN2RwYlV2NzhVK2RiZHd1aFdIK096VHlzK0VCZlZROVVlaHJvVVBCeW56WnRmbE5Fa084UTFDVklPYXNYT2owME0yZVRDMFZqOWJLWUJoajBUTUVzWWhyUkQwQlwvSXB2b0tTKzNPQ01vZkJcL05jTENDUmQ4QkVka0tPcm8rMDhxRVlrVDlqVUd5eE5nUkdVelwvQlRadDlPcmNxdHJiM1h4TTlncFNtRlk9IiwibWFjIjoiMDQ2OWY5YTk1OTBhZmY0OTkxYjcyYTEzYWI2ZDQyMjIwZWNlOWNmMjAzYTU0MTgyNGMyNDhhNmZiMjBjMDA0YSJ9
eyJpdiI6IkxzTlwvRXFESnNWQTZ0TFwvTEk2TkNHUT09IiwidmFsdWUiOiJWMmtBRGVJT0xkYVwvWENmRWd4WDNOVVRuemJtMnJRZlwvOVltRWd2eEdSXC9FK01Da0VMXC81NE02NmljQ0pBcDdjVEhGUTB5S2l1M29tYTF3SDAyaUQ1aForNnV1emNqM0laNWt0MEptS0pTNWwrUVRLMW5TeUY3VzlscG9icVAzdjdnUXBtQzNuczdRNW9MZjl2VThuVWpwZHA3NlJtK1g3S0Zod3g4ZEFKbXdoYVVyUFExOU1CbTBHQXBBdlBxM0ZHbmdSeGRMM2lhMXVJYVwvMjlKNEtmXC8ybGtlUWltOURPbHA3VDhiN1VjZGRVQThkYmdvMW9jUWg0TFBuak9XZFNnVG53RW80MzdwZnpmbzI0YnMzTVpPMUtOc1NzOTNVdUtPTFBWUFJrTzkxUT0iLCJtYWMiOiIzMmJmOWI0ODk5M2MzYzE5MTA1MzRiZjk1MTJkNjczOTUwOTc5MzM0OWQ1MjM4YzZiNWRkYWFjYmQzNjUwNDdiIn0=

Lục Cẩm Dao có thể yên tâm rồi.

Ads
';
Advertisement