Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Sau khi Trịnh thị nói hai câu kia thì không nói nữa, cầm lấy ly trà nóng từ từ uống.

Có vài phần hương vị của quả đào, chính là trà ô long bạch đào Lục Cẩm Dao đưa tới.

“Việc này nói đến cũng khéo, hôm qua ta ra cửa làm việc, vô tình nhìn thấy Khương Đường bên cạnh đệ muội.” Hàn thị bất đắc dĩ nói: “Cái này cũng thật là trùng hợp, ta thấy Khương Đường bước ra từ hiệu cầm đồ. Ta suy nghĩ Hầu phủ mỗi tháng đều phát bạc tiêu vặt, sợ là có việc gì vô cùng quan trọng nên mới tới hiệu cầm đồ hỏi một chút.”

Hàn thị tạm dừng một chút, ngượng ngùng nhìn về phía Lục Cẩm Dao.

Làm nha hoàn, bất cả bản lĩnh có lớn tới đâu, chỉ cần phạm một chút sai lầm thì không có cách nào cứu chữa được.

Đặc biệt không thể tha thứ cho những hạ nhân tay chân không sạch sẽ.

Hàn thị thong thả ung dung nói: “Hỏi mới biết được Khương Đường đến hiệu cầm đồ bán trang sức, bán được tới hai trăm lượng bạc. Nàng chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, bạc tiêu vặt mỗi tháng một lượng bạc, số bạc kia Khương Đường phải làm việc hai mươi năm không ăn không uống gì mới có thể góp được, nàng lấy đâu ra nhiều trang sức như vậy.”

Đây là một công việc tốt, chỉ là một vài người lòng tham không đáy, một lượng bạc mỗi tháng còn thấy chưa đủ, đi trộm trang sức của chủ tử.

Trịnh thị nhíu mày, Lục Cẩm Dao mở miệng nói: “Đại tẩu, tẩu quản cũng rộng quá rồi đó. Trang sức chủ tử thưởng, nha hoàn đeo lên sẽ không hợp quy củ nên đều mang đến hiệu cầm đồ đổi bạc.”

Là người thế nào nên trong lòng mới nghĩ người ta như thế ấy.

Lại nói hiệu cầm đồ cũng không chỉ có cầm đồ không.

Hàn thị còn chưa nói hết: “Đồ trang sức cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ta lại thấy một bộ nữ trang trân châu mạ vàng ở hiệu cầm đồ, bộ nữ trang này chắc không phải của đệ muội chứ, ta nhớ rõ là của mẫu thân. Mặc kệ nàng làm sao lấy được, nhưng với loại nha hoàn tay chân không sạch sẽ này, Hầu phủ chúng ta tuyệt đối không thể giữ lại được. Ta quản gia, không phải chỉ quản tới chuyện ăn mặc trong phủ, cũng cần quản lý nha hoàn và sai vặt. Người này tuy là người của Yến Kỉ Đường, nhưng đã làm chuyện bất lợi với Hầu phủ thì ta cũng sẽ không nương tay.”

Hàn thị từng thấy bộ trang sức này một lần, suy cho cùng nàng ta cũng đã gả tới đây hơn mười năm.

Trang sức của mẹ chồng nàng ta rất nhiều, riêng nữ trang đã có tới mười mấy bộ, cái này còn chưa tính tới hồi môn của hai muội muội lúc xuất giá.

Hàn thị chưa từng lấy được thứ gì từ chỗ Trịnh thị, Lục Cẩm Dao cũng không, nàng tin rằng mẹ chồng tuyệt đối sẽ không tặng trang sức quý trọng như vậy cho một nha hoàn.

Hàn thị sai nha hoàn mang đồ trang sức tới, vừa mở tráp ra đã thấy mười mấy bộ trang sức xinh đẹp hiện ra trước mặt mọi người.

Quả thật rất đẹp, châu báu quý giá.

Hàn thị đã tiêu hết một trăm chín mươi lượng bác để chuộc về.

Trịnh thị vẫn không lên tiếng, Lục Cẩm Dao nói: “Đại tẩu nói đúng, bộ trang sức này quả thật không phải của ta.”

Hàn thị vừa muốn gật đầu thì đã nghe mẹ chồng nói: “Là ta cho Khương Đường.”

Hàn thị: “?”

Trịnh thị nhớ rõ bộ trang sức này, lúc ấy bà bệnh nặng, mấy nhi tức không một người nào tự mình chăm sóc, chỉ sai nha hoàn đưa cơm đưa thuốc, lúc bà ăn không vô cũng chỉ có Khương Đường cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, cho bà uống thuốc ăn cơm, động viên bà, dỗ dành bà như một hài tử, mới khiến bệnh tình từ từ chuyển biến tốt đẹp.

Thân thể bà khỏi hẳn quả thật là do thấy Cố Kiến Sơn trở về, nhưng bà có thể kéo dài lâu được như vậy cũng là nhờ Khương Đường đã vất vả.

Nếu không có Khương Đường có lẽ bà sẽ không chờ được tới lúc nhi tử trở về.

Vốn dĩ muốn cho Khương Đường bạc, nhưng không có chủ tử nào lại thưởng cho nha hoàn một trăm, hai trăm lượng.

Cho nên mới lựa một bộ đồ trang sức.

Trịnh thị nhớ bà không đeo bộ trang sức này được mấy lần, thích hợp cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như Khương Đường, hơn nữa đồ trang sức cũng đáng chút tiền, cho nên mới làm chủ thưởng cho nàng.

Nha hoàn không thể mang trang sức đắt tiền, càng đừng nói tới loại như thế nào, Trịnh thị cũng không nghĩ tới Khương Đường có thể đeo được bao nhiêu lần.

Bộ trang sức này hoặc là cất giữ, hoặc là bán đổi lấy bạc.

Bà cho Khương Đường là vì bà cảm kích nàng, sau này Khương Đường xử lý bộ trang sức này như thế nào cũng không liên quan tới bà. Muốn bán cứ bán, muốn giữ cứ giữ.

Tóm lại cũng không thể cho người ta trang sức rồi bắt người ta cất giữ cung phụng.

Đồ vật là thứ chết, người mới là vật sống.

Huống hồ bộ trang sức này trong mắt Trịnh thị cũng không đáng giá.

Khương Đường mang trang sức đi bán cũng nằm trong dự kiến của bà.

Chỉ có một chuyện duy nhất nằm ngoài dự kiến chính là bị Hàn thị nhìn thấy.

Trịnh thị chưa từng cho nhi tức mấy thứ trang sức như vậy, tính tình Hàn thị có hơi không phóng khoáng, xem ra lại đang suy nghĩ miên man rồi.

Hàn thị lúc này chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được, lắc đầu nói: “Mẫu thân thưởng cho nàng… Nhưng nàng lại đem bán.”

Lục Cẩm Dao: “Đại tẩu, mẫu thân thưởng cho Khương Đường, Khương Đường tất nhiên rất biết ơn, cho nên Yến Kỉ Đường có món gì ngon đều sẽ mang đến chính viện một phần. Còn nữa, đại tẩu cũng không hỏi xem vì sao nàng lại được thưởng sao.”

Bất kể là Lục Cẩm Dao nghĩ tới hay không nghĩ tới, chỉ cần là thứ mới mẻ, nàng ấy đã ăn qua thì chắc chắn Trịnh thị cũng đã ăn qua.

Cầm một bộ trang sức đã bán đi để phán tội người ta, thật là làm người khác cười rớt răng.

Hàn thị cũng không ngốc, đã nghĩ đến lần Trịnh thị bị bệnh nặng.

Nhưng nếu nha hoàn không làm mấy chuyện đó, mọi chuyện đều phải chờ chủ tử tự làm vậy thì mua nha hoàn để làm gì.

Trịnh thị đè đè giữa mày: “Được rồi, việc này cho qua đi, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Không thể vì một chuyện nhỏ này mà trách phạt Hàn thị.

Trịnh thị đã nói như vậy thì không có ai dám nói gì khác.

Sắc mặt Hàn thị không tốt lắm, nàng ta thật sự không nghĩ tới mẹ chồng sẽ thưởng trang sức cho Khương Đường.

“Nhi tức còn có một chuyện muốn nói, cũng là chuyện liên quan tới Khương Đường. Ta biết đệ muội thích nha hoàn này, nhưng mà cũng thật là không biết trời cao đất dày, bộ trang sức này ta chuộc hết một trăm chín mươi lượng bạc, còn có trang sức khác. Nhiều bạc như vậy, những nha hoàn khác thấy thì phải làm sao, còn nữa, đã là nha hoàn thì tại sao sau khi vào cửa thấy ta mà không hành lễ…”

Trịnh thị vẫn luôn cảm thấy trưởng tức không phóng khoáng, hiểu lầm người ta như vậy thật là mất hết mặt mũi, nhưng chỉ cần nói một tiếng trách lầm thì đã có thể xem như không có chuyện gì.

Một hai phải muốn lập uy với người ta.

Trịnh thị vừa định mở miệng thì Lục Cẩm Dao đã nói: “Ta mặc kệ nha hoàn khác nghĩ như thế nào, nhưng Yến Kỉ Đường ta không chấp nhận được loại người đố kị ganh ghét, Khương Đường được ban thưởng là dựa vào bản lĩnh của nàng, còn việc không hành lễ với đại tẩu cũng là có nguyên nhân.”

Lục Cẩm Dao xoay đầu nhìn Khương Đường, lại cười nói với Trịnh thị: “Nương, ta làm chủ cho Khương Đường chuộc thân.”

Nha hoàn không hành lễ với chủ tử tất nhiên sẽ bị phạt, nhưng Khương Đường đã không phải là nha hoàn.

Hành lễ với Trịnh thị là vì bà có phong hàm cáo mệnh, tuy Hàn thị là phu nhân của thế tử, nhưng không có phong hàm cáo mệnh, chẳng khác gì người bình thường.

Lục Cẩm Dao nói rõ ràng đầu đuôi: “Lúc Khương Đường mười ba tuổi bị bán đến phủ Bình Dương hầu với giá hai mươi lượng bạc. Mẫu thân nàng vì muốn cưới thê cho hai huynh trưởng nàng mà bán nữ nhi duy nhất đi. Đừng thấy Khương Đường xinh đẹp, nấu ăn giỏi, trước đây đã ăn không ít khổ rồi.”

Lục Cẩm Dao vừa thở dài vừa nói: “Hai năm trước ta gả tới đây, Khương Đường cũng là hai năm trước theo vào phủ, một tiểu cô nương như vậy không khác gì muội muội. Tức phụ đau lòng thân thế của nàng, Khương Đường lại đóng góp cho Cẩm Đường Cư không ít cho nên mới muốn làm chủ cho nàng chuộc thân.”

Mấy lời này nửa thật nửa giả, trước kia Lục Cẩm Dao cũng không thích Khương Đường, cho dù nàng còn nhỏ tuổi, bộ dáng xinh đẹp cũng không thích.

Sau này mới từ từ yêu thích.

Trong mắt Trịnh thị cũng có một chút rung động, bị cha nương vứt bỏ, bán làm nha hoàn trong lòng chắc chắn không dễ chịu.

Khương Đường đúng lúc cúi đầu: “Đại nương tử rất tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng.”

Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ nói: “Đây đều là giúp đỡ lẫn nhau, phu nhân cũng sẽ vô duyên vô cớ thưởng cho ngươi, là ngươi có bản lĩnh.”

Lời này là nói cho Hàn thị nghe.

Hàn Vân Xu cười gượng: “Đệ muội nói đúng.”

Việc này xem như kết thúc, Trịnh thị sai Nam Hương tiễn Lục Cẩm Dao về, trong phòng chỉ còn lại hai người mẹ chồng nàng dâu, Hàn thị muốn để trang sức lại: “Trang sức của mẫu thân, giữ lại làm kỷ vật cũng tốt.”

Trịnh thị vẫy tay kêu Hàn thị cầm đồ về: “Nếu ngươi không nhắc tới thì ta đã quên rồi. Ta biết ngươi vì quản gia nên sốt ruột, nhưng mà ngươi suy nghĩ hồ đồ rồi, chính viện có nhiều nha hoàn như vậy, ngươi nói tay chân Khương Đường không sạch cũng chính là nói nha hoàn trong viện của ta tay chân không sạch sẽ sao.”

Hàn thị cúi đầu nghe dạy dỗ: “Con dâu không dám.”

“Ngươi bỏ bạc ra chuộc, ngươi tự giữ lấy đi.” Trịnh thị sai Nam Tuyết tiễn khách, bà nhắm mắt lại dưỡng thần.

eyJpdiI6IlRFV3RFUGVMeUc0dEVQVHdCUm5hVlE9PSIsInZhbHVlIjoiOGgza25aVDdnT2IrUlN1b1pLNVZIRDF0S0tONXJ6TXBEd25NaGJUXC9kUU4yZlhCdnI2dW9HTlBNSE16TlJaZ284SnFEbVF1ZW04UEowTFwvVU1TRVgxelZhNEd2Tkd1a0RzZnZKZnYwZXJIUWVmSjM5UUxKQU93ZlVIMnduNHpHUE9kTGdyMUlIR0t4anRhMWd3eTF2WEhsbElzMCtpU3NQZXd6c0NXSE9NbkU9IiwibWFjIjoiY2U5ODZiNGU4MGM0MWRmMzY2MmZmYWUyYmM2MjA0OGE2OTlmMDFiZjg0Yjg3NWEzOGJhNTIwZmJmNWZmNTQxNyJ9
eyJpdiI6IlR3WVUzWXJPRVwvWVwvRkFnTm1IRGRFQT09IiwidmFsdWUiOiJUTXJZMGRpUTVmeDFIRlVzd2VPNnpGR2lcL1pjeGdGZEQ4U3pSRjVYQkxOYVZHbnBzMm0xQkxYazBkS2wwbHE3MElkeXBEV3p5czNiOTNBTnMydWdjMVVhb3FidVVYS2RNdWJZeGMxRTRiRFpQMGVrcFcrdGN4allkclFDV2w4bXZiUUFiNHJzelA4UllcL01jXC84SW9vZEdXaVo0S3k2cGRyelNSTGprcncyMkQ4UENCdFZCU0FIVFA0Z2dEa0xqZUpQcXFIRFlQK2xlbWFVMXVjV0FzNDNGeXYxK0h3OTFpd0lJQUNCVnZRUEFrcjlqa1dYSTVKclpQZVdXamhDSjlmeGVIVkxRbkdZWllIVXA1WU5yd1FDWW1lMWNjcjhGUFVySHA3TUpRM2lYVW5GMzEzS2toN1JDSEJPZnpCblVKXC82bm4wb0FYSWU5NHdGSjhlY29rZGUwK0xKV1wvc0xSUkoyTlBOckRoTFZTeUlPaEtWR0dSTEd3WlRSUkx1ZjllcEVQSzZVNXZMSHdqSW1uREp6TFRDR1pONXJEQUZKUGxlOG9pUDNTUzdlRXd5NGtqNjBzV3BWeThtSUFoOGJ3alU1OXFtWFVPVWQ5MFBmMlJRMWxtYTNnMmRjeEZFK2xVaWVkZkVOTVwvU21HanROeFRvVXMrZlp3bVFhZ21mNTNxN0g1MXFtb25lU2R1azFXK2pVMkM2dmtIVUgxT0pPQVhRVktYQ1I3eFhcL3FmNVlYbjZXdk1QZkNhdDlQMkhldENjNmJXbzRJUFQ5QXJaOUlxeUIwVDJ3eDZxT25GdGM3blUxNzhtQU82M0UxUjRNb0FaUzZZVjkxMUt2WVZrb0RXODI1bm9nRnBBTExLZWNla1N3dmtiUlZtMXRjVlFUUjVGTGJ2NGZDaFBwMkZDcTc0Vzg0cWFrRUlHN0lQMjY2d2Y4ZGowaFRWVHc3cW1BajJIeDFBanptQnkxcHJydzd3NTNGVTBBSHhEejBBVloxZUdnQ01iXC9rVGErcjdKNElrM3FGcjRVQ1Z1MVg0MWFDK3UwYUlha0t6bnFCdFYrY1BmTUVTcDM4TUVkNDQ9IiwibWFjIjoiMDMyZTc3NzQyOTg1YTM3OWZlMzk0ZTQ2MTg0Y2IyMWIyN2ExMDkyOTBmMmViNWVhYjM5NWJkYjA5NTljYmViOSJ9

Tựa như nàng ta đang mua lại của Khương Đường vậy.

Ads
';
Advertisement