Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

Nàng ta tới hiệu cầm đồ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, mới biết được Khương Đường bán thứ gì, là vài món trang sức cùng một bộ đồ nữ trang.

Số trang sức đó cũng không rẻ, có mấy thứ nàng ta đã thấy trên người Lục Cẩm Dao, nên cũng chỉ chuộc bộ nữ trang về.

Nàng ta cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng.

Hàn thị muốn chuộc với giá một trăm tám mươi lượng, nhưng chưởng quầy một hai đòi một trăm chín mươi lượng.

Hắn là muốn đuổi người, cũng muốn đẩy cái mớ phiền toái này đi, bởi vì vị này phu nhân một mực chắc chắn trang sức này là do cô nương kia trộm.

Không thể trả không được, hiệu cầm đồ không thể chịu mất bạc.

Hơn nữa hiệu cầm đồ mở nhiều năm như vậy, dạng khách nào mà chưa từng thấy qua, có cả khối khách nhân khó nuốt, cuối cùng chưởng quầy nói: “Nếu vậy ngươi đi báo quan đi.”

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vì thế, Hàn thị tiêu một trăm chín mươi lượng bạc chuộc bộ nữ trang về.

Nhưng mà vô dụng.

Bây giờ Đường không phải là nha hoàn, ngoại trừ những người quyền cao chức trọng trong mắt không có luật vua phép nước thì không có ai dám động tới một người dân bình thường. Huống chi Hàn thị vừa mới chọc giận Trịnh thị nên cũng yên hơi lặng tiếng không dám làm gì.

Ở bên kia Khương Đường đã trở về Yến Kỉ Đường cùng Lục Cẩm Dao.

Nam Hương đưa người về tới nơi rồi cáo từ Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao nhờ Khương Đường đi tiễn, trước khi đi Nam Hương còn cười với Khương Đường: “Chúc mừng.”

Khương Đường: “Đa tạ.”

Nam Hương thật lòng muốn chúc mừng, lúc nãy nàng ấy rất lo lắng cho Khương Đường, thế mà chẳng những không xảy ra chuyện gì, lại còn biết được tin Khương Đường được chuộc thân.

Chờ sau khi Lục Cẩm Dao vào nhà, Nam Hương mới hỏi Khương Đường khi nào dọn ra, Khương Đường nói: “Đại nương tử cho ta ở lại đây vài hôm, muộn nhất là tới giữa tháng sẽ dọn đi.”

Nam Hương nói: “Đến lúc đó ta giúp ngươi thu dọn.”

Đồ vật của Khương Đường không ít, trang sức và y phục của chủ nhân thân thể này vốn đã nhiều, sau khi nàng tới đây cũng đặt mua không ít. Ngoài y phục, chăn gối, nồi niêu xoong chảo, thì còn có các loại gia vị, trên cơ bản những thứ nàng có đều có thể sử dụng tới.

Dọn ra ngoài cũng mất rất nhiều công sức.

Khương Đường: “Đến lúc đó mời ngươi ăn một bữa cơm.”

Chờ Nam Hương đi rồi, Khương Đường mở trở lại chính phòng nói chuyện với Lục Cẩm Dao, hôm nay nàng thật sự phải cảm tạ Lục Cẩm Dao.

Cùng là một lời nói, dựa vào thân phận của Lục Cẩm Dao, khi nói ra cũng sẽ có trọng lượng hơn nhiều.

Lục Cẩm Dao cười lắc đầu: “Vốn dĩ không phải lỗi của ngươi.”

Dựa vào cái gì mà muốn trách tội Khương Đường.

Khương Đường nói: “Tuy rằng đại nương tử lúc nãy trong tình thế bị ép mới nói với phu nhân mấy lời như vậy, nhưng bây giờ ta thật sự xem ngài như tỷ tỷ. Sau này chỉ cần có việc cần dùng đến ta, Khương Đường tuyệt đối không từ chối.”

Lục Cẩm Dao duỗi tay sờ đầu Khương Đường, ấu muội của nàng ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện như Khương Đường. Muốn sống chung được với người khác thì cần phải bỏ ra chân tình, nếu bọn Hoài Hề phản bội nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ đau lòng.

Khương Đường không phụ tấm lòng của nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ như vậy.

Lục Cẩm Dao nói: “Một mình ngươi ở bên ngoài phải tìm nhà ở ổn định trước, sau đó ta cho xe ngựa đưa ngươi ra ngoài.”

Khương Đường đã gom đủ bạc, trừ đi tiền mua nhà vẫn còn thừa lại tám lượng bạc.

Nhiều hơn bạc tiêu vặt của cả nửa năm, nàng không cần mua sắm thêm thứ gì, căn bản cũng đủ để chi tiêu ăn uống hàng ngày.

Bá tánh mình thường nếu không mua điểm tâm của Ngũ Hương Cư, không đi gà nướng đắt đỏ, thì với tám lượng bạc cũng đủ để tiêu một thời gian dài.

Nàng không lãnh bạc tiêu vặt của tháng này, cũng chỉ còn nửa tháng nữa.

Khương Đường nói: “Sau khi mua nhà còn phải quét tước cho thông thoáng, chắc cũng tốn hết hai, ba ngày.”

Rời đi cũng thấy tiếc, nhưng Khương Đường vẫn muốn đi.

Nàng tích cóp được không ít bạc, tuy rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu sẽ không còn được phần thưởng và bạc tiêu vặt hàng tháng, nhưng bản thân lại tự do hơn nhiều.

Khương Đường muốn nhanh chóng dọn đi, suy cho cùng nàng không phải là nha hoàn của Hầu phủ nữa, cứ ở phòng hạ nhân ở đây thì không thích hợp.

Mùng bốn tháng chín, Khương Đường mua xong nhà ở, đến quan phủ đổi khế ước nhà, thuận tiện đăng ký hộ tịch ở địa chỉ mới.

Chuyện này xem như đã thay đổi hoàn toàn kết cục của nguyên thân trong nguyên tác.

Không làm nha hoàn sẽ không sợ bị đuổi đi nữa, tuy đã xài hết số bạc dành dụm nhưng người môi giới đã nói vị trí này không tồi, căn nhà này về sau sẽ rất dễ bán.

Khương Đường mất hết hai ngày để dọn dẹp nhà mới sạch sẽ, sau đó mới dọn đồ ra khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu.

Ngoại trừ y phục và dây đeo của nha hoàn, Khương có thể mang hết mấy thứ còn lại đi.

Bội Lan gạt nước mắt: “Ngươi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người, nếu có ai đi trực đêm thì trong phòng chỉ còn hai người.”

Mấy ngày nay Khương Đường cũng không ở không, vẫn là dắt người đi làm việc.

Lục Cẩm Dao tính toán giao chuyện xử lý bái thiếp cho Tĩnh Mặc, nàng ấy cảm thấy Tĩnh Mặc là người cẩn thận, xét về tính tình thì Bội Lan đơn thuần, Lục Anh phóng khoáng, Nguyệt Vân và Bán Hạ quy củ, tuy Tĩnh Mặc ít nói nhưng lại là người thích hợp nhất.

Còn chuyện y phục, trang điểm sẽ giao cho Nguyệt Vân.

Nguyệt Vân và Bán Hạ cũng dần dần tiếp xúc với công việc của cửa hàng, giống như sau một đêm đã có chỗ đứng, nếu Khương Đường không rời đi thì các nàng cũng không được đảm đương mấy chuyện này.

Hốc mắt Lục Anh ửng đỏ, nàng ấy khuyên Bội Lan: “Cũng không phải không gặp lại, khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì.”

Bội Lan sụt sịt mũi: “Quyến luyến chứ sao, Khương Đường đi rồi, sau này sẽ không còn đồ ăn khuya và thức ăn vặt nữa, bạc của ta cũng không biết phải tiêu ở đâu.”

Khương Đường buồn cười: “Được rồi, cũng không phải đi xa gì, sau này vẫn còn gặp mà.”

Tĩnh Mặc đặt tay lên vai Bội Lan: “Ba người bọn ta mỗi người góp nửa lượng bạc làm ấm nồi cho ngươi đây. Yến Kỉ Đường có việc cần làm, hiện tại còn thiếu người, chúng ta chưa thể bày tiệc được, chờ sau này rảnh rỗi thì tính tiếp. Bạc này ngươi nhận lấy đi, đây là tâm ý của ba người bọn ta.”

Nửa lượng bạc là một nửa bạc tiêu vặt hàng tháng, quả thật không ít. Khương Đường không từ chối nhận lấy bạc, đây cũng là chuyện nhân tình qua lại, về sau đám Tĩnh Mặc chuyển nhà hay thành thân nàng cũng sẽ đáp lễ.

Khương Đường ôm từng người một cái, trong đám nha hoàn, nàng thân với ba người ở cùng phòng này nhất.

Một lát sau, ba người Bạch Vi cũng sang, cũng là mỗi người đưa nửa lượng bạc làm quà.

Bạch Vi thật sự rất luyến tiếc, nàng ấy còn chuẩn bị đi theo Khương Đường đại chiến một trận, kết quả còn chưa bán được mấy hôm mà Khương Đường đã rời đi.

Bạch Vi nói cho Khương Đường tin tức mà nàng ấy nghe ngóng được gần đây: “Nghe nói hình như Tứ gia sắp về tới rồi, nhưng tin tức này chưa xác thực nên ta không dám nói cho đại nương tử. Yến An Đường bên kia thật là an tĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta thấy bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi, cứ như rùa đen rụt cổ ấy.”

Khương Đường cảm thấy phép so sánh này rất phù hợp: “Chỉ là một chút hiểu lầm, cũng đã được giải quyết rồi, nhưng bên kia cảm thấy không còn mặt mũi nên muốn im lặng một thời gian.”

Bạch Vi: “Vị trí thế tử đã lập rồi, chờ Hầu gia thoái vị thì sẽ phân gia. Bọn ta chắc chắn sẽ đi theo đại nương tử, nhưng mà cũng phải đến mấy năm nữa.”

Năm nay Vĩnh Ninh hầu bốn mươi tám tuổi, cũng phải đến sáu, bảy năm sau mới truyền lại tước vị cho Cố Kiến Phong.

Cũng không biết quang cảnh sáu, bảy năm sau sẽ lại cái dạng gì.

Khương Đường nói: “Không cần quá để ý đại phòng bên kia, chỉ cần che chở đại nương tử thì Yến Kỉ Đương sẽ không xảy ra chuyện.”

Lục Cẩm Dao có mệnh may mắn, có thể gặp dữ hóa lành.

Bạch Vi gật đầu nói: “Thật sự hy vọng có thể trở lại thời điểm ba, bốn tháng trước, lúc ấy Lộ Trúc tỷ tỷ cùng Tinh Tương vẫn chưa đi Điền Nam, ngươi cũng không rời đi, khi đó thật tốt a.”

Yến Kỉ Đường bây giờ chắc chắn sẽ tuyển người mới, còn chưa biết người mới sẽ là người như thế nào đâu.

Bạch Vi: “Đại phòng muốn đưa tám người sang Yến Kỉ Đường nhưng phu nhân không cho, nha hoàn mới sẽ do phu nhân làm chủ tuyển vào.”

Hơn nữa, phủ Bình Dương hầu còn chưa biết chuyện Khương Đường chuộc thân.

Khương Đường nói: “Đừng cho nha hoàn mới tới tiếp xúc với thức ăn, cũng phải cẩn thận với các loại hương liệu.”

Bạch Vi ôm Khương Đường: “Ngươi đã chuộc thân thì hẳn sẽ không quay lại nữa, ở bên ngoài phải bảo vệ bản thân cho tốt, tốt nhất là nuôi hai con chó, buổi tối ít ra ngoài, phải đặt d.a.o phòng thân dưới gối. Nhất định phải sống tốt.”

Khương Đường từ biệt mấy người ở Yến Kỉ Đường xong lại đến chính viện từ biệt Nam Hương và Nam Tuyết.

Nha hoàn xin nghỉ không dễ, Khương Đường dọn đồ cùng với xa phu của Yến Kỉ Đường, nàng cũng có quen xa phu này, hắn ta đem đồ đạc của Khương Đường tới nhà mới hết rồi mới rời đi.

“Khương cô nương có việc gì thì cứ viết thư cho đại nương tử, nếu không còn việc gì khác thì ta đi trước.”

Khương Đường đưa cho xa phu một lượng bạc: “Vất vả tiểu ca đi một chuyến, cầm lấy uống trà nhé.”

Chờ xa phu đi rồi, Khương Đường mới đi xem căn nhà nhỏ của mình.

eyJpdiI6IkE3cndTclBZamRsbGVUbUlVamxXU3c9PSIsInZhbHVlIjoiVFhJXC9sVVhqRmZpSVl5ZVd5b0JhNkNuZ0RaSE0wdmlhWjVCMWwwRlFmT1hxVHc4RjVcL1VTOVNcL2VVSVgreXUyUEx3cnkyVzNOR2FoVlRtaERjbTMwRUwwSERnZjBPQ1VMTUowYnd5NzBOSm1RMGZpdmNBXC81SHIrOWNCSjJpeXR0QjVvUngxdWxNTXFIODBhcWloNFpydThHcEdVRnF0Z1crM3EzVVF2eGRoQitXb0IxZFZcL0RCWVRoUGVySlFzSnM5NmljVkpzK2hDM0J5QWF3dUdRbXFcL0d2bUdZT1E3MHJMbzEzd1VwXC9zNGZjS3AycWN6T2VjdTZmblwvYkFkVVhEV2JDZWM4YW51M1lMNGZtOVwvcGkyNStVaUhiRit6MzBJbHFvSEZ6RlI1bUVJbkJwM2lSc0grQ2hLZW42VDlobFFPVVhIQ3Bra2xQWEZGdjNwVk56VnFTcG5kXC9YbmFyMmoxWnJVaXZXOW1nND0iLCJtYWMiOiIwMjMyOGI3MzMyYmE2NTM1YzZiYzUwYmM4NWI4ZWRmOTBhYTk2NjI3MzFkMmI2Y2M1ODllYjNmZGM0ZmM2NzUyIn0=
eyJpdiI6InhsY1d1THBaeGsrYk9BRDVlNGtmUUE9PSIsInZhbHVlIjoiYkk5V2h6dnJqQVwva0ZFbWI5aXFqTXJ5XC8yWFprV2txOWc4aWd4UEtLZXpWRnZxSHFFTEdvZk1rUDkzZnlqQWhxamp4c0JsS1AwK2lkUlJENnNFejBjVFZ2cFVkb1ZYYjJ0Tm54T1N6TVZ5V2lFa2h6ZHZxdFBJMTY0Z3NxUHB2YU1HbWxUV3V6aWxnUmhyejFpSW1wU3g2OFdHVFc1XC9td1M3MlwvVWQwQ3k3WjBvQ21GQVBKa3NLeElxUVgrVG9OWXZzWWxCem9VZjduY1ZQYmJUXC9tbzEwSlArUk5ibUNGOUlwRUhwTGxLNWhDTE9TbTA3WkJRNU9CNkpSaWd3KzFIIiwibWFjIjoiYzI5MzkwZTMzODk1YjVjM2EzOTc1Mjg2NTc3YmUxZTcxNTM0YTQ1NmVkNzI4MDZhYWZhNGRiNTdkMmFhYzhlZiJ9

Bây giờ cũng xem như đã có nhà của chính mình.

Ads
';
Advertisement