Về phần Cẩm Đường Cư bên kia, Khương Đường đã tính sơ lợi nhuận thu được từ bán bánh nướng trứng chảy, khoảng mấy chục lượng bạc.
Qua tháng đầu tiên, nhất định lợi nhuận sẽ không còn cao như vậy nữa, nhưng một tháng bốn mươi năm mươi lượng bạc lợi nhuận cũng có.
Nhưng nhìn ý tứ của Lục Cẩm Dao, thời gian này hẳn là không có ý định mở bán thêm loại điểm tâm mới, nàng ấy vừa mới mua dược liệu từ chỗ mình, cũng tốn không ít bạc.
Đối với Khương Đường mà nói, dược liệu lưu lại đủ để bảo mệnh là được, nàng càng hy vọng đời này mình cũng không dùng đến. Về phần những trang sức kia, Khương Đường không thích lắm, có thì cũng vui đấy, dù sao cũng có thể đổi bạc. Có lẽ sống ở thời trước không có ai đầu đầy ngọc bích cả nên nàng cũng không có thói quen đeo như vậy.
Khương Đường định tìm thợ xây một cái lò nướng, làm điểm tâm nấu ăn đều rất thuận tiện.
Đến lúc đó mình ăn cũng được tặng người cũng được, so với đi mua còn tốt hơn.
Hơn nữa lò nướng, không làm bánh mì còn gọi là lò nướng được sao?
Nàng muốn thử làm bánh mì, chờ làm xong, Khương Đường muốn tặng Lục Cẩm Dao Trịnh thị cùng Cố Kiến Sơn một phần.
Lục Cẩm Dao đối xử với nàng rất tốt, mối quan hệ phải thường xuyên đi lại mới có thể duy trì, Cố Kiến Sơn bên kia chỉ là muốn tặng.
Nói như vậy, lợi nhuận bên phía Cẩm Đường Cư có thể giữ lại mua ruộng đất.
Có thôn trang rồi liền có thể tự mình nuôi heo nuôi gà nuôi cá, trong ruộng còn có thể trồng rau, đến lúc đó đồ ăn nuôi trồng ở thôn trang có thể đủ để cung cấp nguyên liệu cho mấy quầy hàng buôn bán.
Tính sơ sơ, số tiền mỗi tháng nàng kiếm được còn nhiều hơn cả nguyệt ngân kiếm được lúc ở Hầu phủ.
Không có tiền thưởng kếch sù, nhưng bản thân lại kiếm được không ít, có thể nuôi sống bản thân, còn có rất nhiều tiền để dành.
Sau khi giải quyết xong mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, trong lòng Khương Đường thoải mái hơn nhiều.
Bước chân cũng nhanh hơn, sau đó đi tìm thợ thủ công để xây một cái lò nướng.
Trong một ngày không thể xây xong cái lò nướng được, sư phụ xây lò làm xong công việc hôm nay liền rời đi.
Khương Đường đi qua sân bên cạnh nhìn thoáng qua, phát hiện Lưu đại tẩu còn chưa trở về.
Khương Đường không yên tâm lắm, ra ngoài tìm một vòng.
Lưu đại tẩu còn đang ở chỗ cũ, đang cười nấu sủi cảo cho khách nhân. Chỉ có một vị khách, nàng ấy vừa nấu vừa gói, trong chốc lát lại gói thêm vài cái nữa.
Khương Đường chạy tới: “Tẩu tử.”
Lưu đại tẩu ánh mắt sáng lên, nói với khách nhân: “Muội muội ta tới đây!”
Khương Đường nói: “Tẩu tử sao còn chưa về nhà, làm ăn cũng có lúc có buổi, đừng để mình mệt mỏi quá.”
Một mình Lưu đại tẩu làm nhiều việc như vậy, Khương Đường cũng không yên tâm.
“Ta mải bán quên mất bây giờ là lúc nào.” Lưu đại tẩu cười hắc hắc hai tiếng, nếu không phải khách nhân ở chỗ này, nàng ấy cũng muốn nói cho Khương Đường bán được bao nhiêu chén.
Buổi sáng lúc đó là nhiều người nhất, sau đó khách nhân dần dần ít đi, Lưu đại tẩu cũng định thu dọn đồ đạc trở về.
Nhưng chỉ chốc lát sau lại có người tới mua sủi cảo.
Nếu như chỉ cho nàng ấy mười mấy văn tiền công một ngày, nhất định nàng ấy sẽ dừng lại không bán nữa.
Nhưng bây giờ bán thêm một chén thì nàng ấy có thêm một văn tiền, không bán sao được, bán thêm một chén cũng kiếm được mà.
“Muội tử ngươi thương ngươi thật đấy.” Khách nhân cười nói.
Khách nhân là một thẩm thẩm chừng hơn ba mươi tuổi. Buổi sáng phu quân nàng ấy mua một chén mang về nhà, sau đó hài tử trong nhà khóc nháo một hai đòi ăn.
Nàng liền tới đây nhìn xem thử.
Trong nhà còn có cha mẹ chồng, lại không thể chỉ mua cho hài tử được, nàng ấy liền mua hai chén.
Còn là tự mình mang chén tới đây.
Khương Đường thấy chén đã dùng hết, đều ở trong giỏ chờ rửa.
Lưu đại tẩu cười hắc hắc: "Còn không phải sao, được rồi, của ngươi xong rồi đây, múc cho ngươi không nhiều nước canh lắm, nhớ cẩn thận một chút. Gia vị ăn kèm thì ngươi tự thêm, dầu cay cay đấy, nếu trong nhà có nhiều hài tử thì đừng ăn quá cay."
Chờ khách nhân đi rồi, Khương Đường lại cùng Lưu đại tẩu thu dọn đồ đạc.
Lưu đại tẩu liên tục nói không cần: "Ta tự làm được rồi, muội tử ngươi đỡ xe đi."
Khương Đường: "Bày quầy hàng ở đây vất vả lắm, sức lực ta lớn, đẩy chung với ngươi cũng được."
"Vậy được rồi, chúng ta cùng đi." Lưu đại tẩu thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng đẩy xe, rất nhanh đã đến đầu ngõ.
Khương Đường đi Lưu gia gọi người chuyển đồ đạc, mấy hài tử của Lưu đại tẩu lập tức ùa ra như ong vỡ tổ.
Lưu đại tẩu dỡ đồ vào trong, vừa dỡ vừa nói: "Muội muội ngươi xem có cần mua thêm chút cá với thịt không, ta thấy không đủ bán đâu. Bên này không cần ngươi nữa, ta đi rửa chén gói sủi cảo đây."
Còn hơn một canh giờ nữa là tới chính ngọ, Lưu đại tẩu có thể thu dọn chỗ này sạch sẽ một chút.
Khương Đường cũng không ngăn cản: "Được rồi, ta lại đi mua thêm mấy cân. Không bán được cũng không sao, nhà ta cũng ăn thịt mà."
Lưu đại tẩu cao hứng cười hắc hắc, nhỏ giọng nói với Khương Đường: "Buổi sáng bán được bảy mươi chén, buổi trưa và buổi tối nhất định sẽ bán được nhiều hơn!"
Đẩy đồ vào nhà, Lưu đại nương hỏi: "Bán xong hết rồi à? Tình hình buôn bán thế nào?"
Lưu đại tẩu đưa tay khẽ suỵt một tiếng: "Vào nhà rồi nói vào nhà rồi nói..."
Nhà nàng ấy ở bên tay trái nhà Khương Đường, bên trái còn có nhà người ta nữa.
Lưu đại nương lập tức che miệng lại, xem ý tứ này có lẽ là bán được không ít.
Bán kiểu gì mà có thể kiếm được tiền như vậy chứ?
Mẹ chồng con dâu đi vào nhà, để mấy hài tử tự chơi với nhau,
Lưu đại tẩu nhìn tiểu khuê nữ, cười càng vui vẻ hơn.
Nàng ấy đưa hộp tiền cho mẹ chồng xem.
Một hộp đầy ắp tiền đồng, ước chừng phải đến mấy trăm văn.
Lưu đại tẩu nhỏ giọng nói: "Bán được ba mươi bốn chén nhân thịt lợn, bốn mươi lăm chén nhân cá. Mấy người đều là tới mua mỗi lần hai chén, làm ăn cũng không phải là quá nhộn nhịp, nhưng khi nào cũng có khách nhân."
Lưu đại nương tính toán chậm, nhiều tiền như vậy đầu óc đã không tính nổi rồi: "Vậy phải có bao nhiêu tiền?"
Lưu đại tẩu cũng khẩn trương: "Hẳn là có bảy trăm văn, nương ngươi đếm xem, đừng để thiếu tiền."
Thiếu tiền thì phải nói với Khương Đường, một lần hai lần thì không có việc gì, ai cũng có lúc sơ suất, nhưng nếu nhiều lần khẳng định không được.
Bàn tay Lưu đại nương cũng khẽ run rẩy: "Mới có một buổi sáng mà đã được bảy trăm văn sao? Vậy chúng ta có thể được chia bao nhiêu?"
Lưu đại tẩu vừa đếm tiền vừa xâu chuỗi, một trăm văn tiền xâu lại thành một chuỗi: "Trừ đi một nửa chi phí, còn lại chính là lợi nhuận. Trong lợi nhuận có một nửa bỏ vào chi phí mua thức ăn, còn lại ta có thể lấy hai thành."
Lưu đại tẩu ở trong lòng tính toán nửa ngày, chần chờ nói: "Phỏng chừng là có hơn ba mươi văn tiền."
Đây mới chỉ là một nửa, chờ hồi vốn rồi còn có thể tăng gấp đôi.
Ba mươi lăm văn tiền, so với tiền qua tay Lưu đại tẩu hôm nay có thể nói chỉ là tiểu vu gặp đại vu.
Nhưng đó là tiền của riêng nàng ấy.
Thịnh Kinh có sông đào bảo hộ thành, người làm công ở bến tàu một ngày cũng chỉ có mười văn tiền, còn có người xây nhà, một ngày cũng chỉ có mấy văn tiền, không ai kiếm được nhiều bằng nàng ấy.
Nàng ấy chỉ là một nữ nhân, nhưng số tiền kiếm được còn nhiều hơn cả nam nhân.
Ngay cả bổng lộc của Lưu bộ khoái so ra cũng kém hơn nàng ấy.
Ba mươi lăm văn tiền, đó chính là ba cân thịt.
"Một buổi sáng mà nhiều tiền như vậy!" Lưu đại nương căn bản không dám tin, làm sao có thể kiếm tiền được như vậy chứ?
Lưu đại tẩu: "Cũng là nhờ Khương muội tử, lúc đầu ta cũng không dám bán, nàng ấy giả vờ là khách nhân đến mua phần đầu tiên."
Từ đó trở về sau nàng ấy liền dám.
Lưu đại nương vẫn còn ngây ngốc: "Nhiều tiền như vậy, một ngày còn không được một đồng bạc nữa sao?"
Một đồng bạc, đủ để nuôi hài tử rồi.
Lưu đại tẩu bỏ toàn bộ tiền vào trong hộp: "Còn không phải sao, coi như Khương muội tử đã giúp chúng ta một đại ân rồi. Nương, ta nghĩ kỹ rồi, nhất định sẽ đi theo Khương muội tử làm việc. Sau này ngươi đi cùng với ta đi, hoặc là để Đại Lang đi theo. Ta được chia lợi nhuận, bán càng nhiều thì càng kiếm được nhiều."
Lưu đại nương vỗ vỗ ngực: "Chuyện đó là đương nhiên rồi, ta thấy nàng ấy cũng không giống người thường, cứ làm việc cho tốt, đừng có tham lam. Chúng ta có chừng đó tiền là đủ rồi, nếu không có nàng ấy chúng ta cũng không có gì hết."
Có một khoảnh khắc mẹ chồng cùng nghĩ, nếu tự mình làm ăn thì một ngày chính là hơn một lượng bạc. Nhưng ý niệm này trong đầu rất nhanh đã bỏ đi, không có Khương Đường, bọn họ không là cái gì hết. Hơn nữa, nói không chừng Khương Đường còn có bối cảnh gì đó, bọn họ đắc tội không nổi.
Mẹ chồng con dâu đếm tiền xong liền đi rửa chén rửa nồi gói sủi cảo.
Canh hầm là phải đổi lại, nấu sủi cảo cả buổi sáng nên trong canh toàn là bột mì.
Số canh còn lại Khương Đường cũng không cần, Lưu gia tự mình giữ lại uống.
Đến giữa trưa, Lưu đại tẩu lại đi ra chỗ bày quầy hàng, cả ngày bận rộn quay qua quay lại, buổi tối bán xong hết toàn bộ mới trở về.
Khương Đường lại mang theo hơn bảy cân nhân, hôm nay bán được hơn hai trăm chén.
Muốn hỏi Lưu đại tẩu có mệt không, đương nhiên là mệt, nhưng nàng ấy cũng thật sự cao hứng.
Khương Đường đi cùng với nhi tử Lưu đại tẩu tới đón người, ba người cùng nhau trở về.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất