Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ

“Buổi chiều cho nhi tử nhà ta theo cùng.” Nương tử Trần gia nói: “Bên này tuy xa nhưng kinh doanh tốt, chúng ta bán cái này cũng không đụng tới chuyện kinh doanh của người khác, tuy lời ít nhưng bán nhiều cũng có thể kiếm được nhiều.”

Ăn xong bánh nhân thịt bò, nương tử Trần gia lại uống thêm một chén nước mì.

Hiện tại mọi người ở bến tàu đều đã vào ca, không ai qua đây nữa, nàng ấy và Khương Đường đẩy xe về.

Một buổi sáng và một buổi trưa đã bán được hơn bảy mươi cân mì.

Mì vừa bán vừa cắt nên ít nhiều sẽ có mì vụn, bán được hơn năm trăm chén, một chén hai văn tiền, một buổi sáng và một buổi trưa đã lời được hơn bốn trăm văn.

Nương tử Trần gia chưa tính thử nhưng nàng ấy cảm thấy cũng không sai biệt lắm.

Hơn bốn trăm văn tiền, trừ đi chi phí, nàng ấy có thể thu được bốn mươi văn. Buổi tại lại bán tiếp, thấy việc kinh doanh thế này thì ít nhất cũng phải lời được gấp đôi.

Bán thức ăn tuy mệt nhưng thật sự kiếm được bạc.

Nương tử Trần gia rất khách sáo với Khương Đường, trên đường về không cho Khương Đường cơ hội đẩy xe, bản thân sau khi ăn xong bánh nhân thịt đó thì sức lực đã hồi phục, tự mình đẩy xe về.

Làm Khương Đường bớt không ít việc.

Giá cả của mì khô cay không cao nhưng lợi nhuận một ngày thu được cũng không kém hoành thánh là bao.

Theo đà này thì sẽ sớm thu hồi được vốn.

Khương Đường không quên nếu kinh doanh quá tốt thì sẽ dễ sinh chuyện, vừa lúc nam nhân Trần gia là lính giữ thành, ngoại trừ quản lý chuyện phóng ngựa, đánh nhau thì còn quản luôn chuyện gây sự ồn ào.

Đặc biệt là loại chuyện thu phí bảo hộ.

Có lính giữ thành thỉnh thoảng đi tuần tra, hai cái sạp cũng chưa xảy ra chuyện gì. Trần gia vui vẻ làm chuyện này, dù sao cũng là chuyện kinh doanh của nhà mình.

Hôm nay là hai mươi bảy tháng chín, Khương Đường thu dọn xong xuôi rồi đến Cẩm Đường Cư một chuyến.

Lục Cẩm Dao còn chưa tới, nhưng sư phụ làm điểm tâm rất quen thuộc với Khương Đường, ngồi chờ cũng không mất tự nhiên.

Khoảng ba mươi phút sau mới thấy Lục Cẩm Dao từ cửa sau đi vào.

Cố Kiến Châu cũng đi theo.

Sau khi Cố Kiến Châu biết Khương Đường chuộc thân cũng không có phản ứng gì, chuyện trong nhà đều do Lục Cẩm Dao làm chủ, hắn không có ý kiến gì.

Đưa Lục Cẩm Dao đến xong Cố Kiến Châu cũng không ở lại, dặn dò hai câu rồi rời đi: “Giữa trưa sẽ qua đây đón nàng.”

Khương Đường thấy sau khi Cố Kiến Châu trở về, Lục Cẩm Dao vui vẻ hơn nhiều, lúc Cố Kiến Châu không ở nhà, chuyện gì cũng phải tự gánh vác nên biểu cảm lại thêm mấy phần lạnh lùng, hiện tại lại rất dịu dàng.

Lục Cẩm Dao thấy Khương Đường nhìn mình chằm chằm thì không nhịn được cười: “Làm sao vậy, trên mặt ta có gì sao?”

Khương Đường lắc đầu: “Ta thấy ngài rất vui vẻ.”

Lục Cẩm Dao dùng khăn che khóe miệng: “Đúng là ta đang vui, chúng ta lên lầu rồi nói.”

Trên lầu có nhã gian, sau khi hai người ngồi xuống đã có người bưng trà nóng và điểm tâm lên.

Lục Cẩm Dao không vội nói tới chuyện kinh doanh, chỉ quan sát Khương Đường một lượt từ đầu đến chân: “Cũng không có gầy đi, Lộ Trúc nói ngươi sống không tồi, hiện tại ta đã tin.”

Khương Đường ngượng ngùng cười, Lục Cẩm Dao giống như tỷ tỷ của nàng vậy, bây giờ trông giống như tỷ tỷ đang không yên tâm về muội muội của mình.

Khương Đường nói: “Ta góp vốn với hàng xóm bày hai sạp bán đồ ăn vặt, ta cung cấp công thức và chịu chi phí, các nàng ấy ra ngoài buôn bán, ta lấy phần lớn, chia lại cho các nàng một ít, chờ kinh doanh ổn định thì một ngày cũng kiếm được một, hai lượng bạc.”

Làm ăn buôn bán kiếm được bạc nhưng lại dễ bị khinh thường.

Sĩ nông công thương, thương nhân là thấp nhất.

Nhưng đối với Lục Cẩm Dao mà nói, trên đời có một đạo lý, cá và tay gấu không ai có thể có được cả hai, cần phải xem bản thân muốn một cuộc sống như thế nào. Huống hồ, cũng không phải người nào cũng biết kinh doanh buôn bán, Khương Đường rất có thiên phú.

Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngươi vẫn cứ bày sạp bán như vậy sao, về sau còn tính toán gì khác không?”

Khương Đường nói: “Ta muốn chờ tới khi có năng lực đàm phán chuyện kinh doanh thì mới tìm thêm người nhập bọn, mở một nhà hàng chuyên bán thức ăn, bên trong cái gì cũng có, bao gồm cả các sạp bán quà vặt của ta nữa.”

Ở cổ đại không có trung tâm mua sắm, tất cả đều là những con phố liền kề nhau, bán đủ loại thức ăn trang sức, dựa theo nhu cầu khác nhau của khách nhân mà phân bố ở các vị trí khác nhau.

Khương Đường muốn mở một cửa hàng bán đầy đủ các loại thức ăn, đến lúc đó không chỉ có các món ăn của mình làm ra mà còn có các món từ khắp bốn phương tụ về.

Đến lúc đó không chỉ có quầy hàng bán đồ ăn của nàng mà những người bán hàng rong khác cũng có thể thuê quầy hàng trong thành để bán các loại đồ ăn khác. Có thức ăn, cũng có y phục, đồ trang sức... Tóm lại cái gì cũng có, tập trung đủ loại món ăn trời nam đất bắc, có lẽ còn có thể mở ra ở những nơi khác nữa.

Trước mắt thì Khương Đường nghĩ như vậy, nhưng mà nghĩ những chuyện này bây giờ vẫn còn quá xa. Hiện tại nàng chỉ có hai quầy hàng bán đồ ăn, còn chưa nhất định khi nào sẽ mở thêm cái khác nữa.

Khương Đường nói: "Hiện tại sao, cứ tích góp nhiều tiền thêm chút nữa đã, kiếm tiền mở một cái cửa hàng rồi bày bán trong đó.”

Bày quầy hàng rất dễ bị ảnh hưởng bởi thời tiết, không chỉ trời mưa không thể mở hàng bán mà khi trời có gió to hay tuyết rơi cũng không thể mở được, một tháng chỉ có thể làm ăn hơn hai mươi ngày.

Nhưng đối với Khương Đường mà nói, để thuê được cửa hàng cần một khoản đầu tư quá lớn. Một quầy hàng một tháng cũng đã kiếm được hai ba mươi lượng bạc rồi. Nếu như cửa hàng ở vị trí kém một chút thì tiền thuê chưa tới ba mươi lượng nhưng cũng phải mười mấy lượng, vẫn nên tích góp tiền trước đã rồi lại nói sau.

Hơn nữa nàng còn muốn mua đất, khắp nơi chỗ nào cũng cần đến tiền.

Lúc ở Hầu phủ có thể tích góp tiền được, nhưng đi ra đây chỉ có một thân một mình, cái gì cũng muốn mua.

Lục Cẩm Dao cảm thấy chủ ý này cũng không tồi: “Ngươi lưu lại một phần tiền để dành lúc có việc khẩn cấp, đừng bỏ hết toàn bộ tiền vào đó. Ngươi vẫn còn trẻ, cũng đừng quá sợ lỗ vốn. Cho dù mất tiền thì vẫn còn lợi nhuận bán bánh nướng trứng chảy và trúc bài mà.”

Kiếm được tiền là tốt nhất, nếu kiếm không được cũng đừng nản chí, mọi việc đều phải để lại đường lui cho mình.

Khương Đường gật gật đầu, nàng tạm thời sẽ không tìm người hợp tác nữa.

Phân chia lợi nhuận không phải là muốn chia thế nào thì chia thế ấy, phải xem tỷ lệ đầu tư ban đầu như thế nào nữa.

Giống như Cẩm Đường Cư, Cố Kiến Sơn bỏ ra năm trăm lượng bạc chiếm bốn thành, Khương Đường bỏ ra một công thức điểm tâm chỉ chiếm hai thành lợi nhuận của bánh nướng trứng chảy, chỉ có thể nói rõ rằng mặc dù công thức quan trọng đấy, nhưng chủ yếu vẫn phải xem tiềm lực tài chính cùng với thủ đoạn buôn bán nữa.

Mà chia lợi nhuận cho Lưu gia Trần gia cũng là bởi vì các nàng chỉ cần làm và bán hàng, không cần quan tâm mấy chuyện khác, thế nên mới hơi thấp như vậy.

Tìm người hợp tác không thể chỉ nhìn quan hệ được, phải có đủ tự tin mới có thể đàm phán, nếu không thì cuối cùng nàng không thể quản lý công việc buôn bán kia được nữa.

Cho nên, lúc này Khương Đường sẽ không cùng Lục Cẩm Dao nói chuyện hợp tác.

Lục Cẩm Dao chỉ cần tùy tiện bỏ ra chút tiền là đã có thể mua được một cửa hàng. Nếu là hợp tác, đương nhiên nàng ấy chiếm phần lớn. Khó khăn lắm nàng mới có thể ra khỏi Hầu phủ, đương nhiên Khương Đường không muốn làm việc cho người khác nữa.

Công thức làm điểm tâm có thể đưa cho Lục Cẩm Dao, nhưng đối với những người khác, bảo Khương Đường đưa các loại công thức làm điểm tâm ra để nhận về hai phần tiền lời thì nàng không làm được.

Khương Đường: “Trước tiên cứ để xem tích góp được bao nhiêu tiền đã, còn ba tháng nữa là đến Tết rồi.”

Lục Cẩm Dao gật gật đầu: “Trong lòng ngươi hiểu rõ là được. Lần này mời ngươi tới không chỉ vì hỏi thăm tình hình gần đây của ngươi mà còn muốn thương lượng một chút về loại điểm tâm mới. Cái loại điểm tâm hôm trước ngươi đưa cho Lộ Trúc mang về tên gì, ăn rất ngon đấy.”

eyJpdiI6IjJDMzdKbU5lbkZhYnpoV2pXOEZSenc9PSIsInZhbHVlIjoiWk5IK29jQU5mNTFWanlaS2xibjR1dmpNMHhROGpBTERVXC83cGdVY1pWMm1cL2Z3YjgyOUxycjNnamVqS1AxbXhMSTUxMlZHd1hrRU9pY1dPRlJcL3VpdzY3SmhVOXhNYVdRVjNGUnkrcEpueHN3RUc4NDQ1b055dk1vTUhwWjJOb1hOaitxSWRQWlwva2RcL3VrT2ZQRnpyWkNkS2d5MkkxeEUreGhZTDhicmpYcTRPN0RmRTBGOXBMYU9GU3lXOThPSFQwTGUyVmF5bjFSekdoT0g5ZUxxaHJQSXpTUFowaGlCdmZYR1NGenRGMW1OdXJNcmJrK2lldEhITUd4bDk4SEd4U2dOOWRpOEoySGViaitSRVNnb0M4MHFTZVRSYjhoek9cLzJWZnpYbEpNZlVKSDVrZWZDY2V0YVRFOWRBQXhNZmRnV2VDelpBYm1kcTNaNjZ0ampyUmhCRUxCY1pSUk9jQ1wvWmZFYmRNaHZ0cHFhMWhmUXMrOEQxcG8rNEU3bXRIYzBrMzRoVXlBUU1uUjVzQm5ZQlJwODA1SHo5KzRoZ3lyY0p0a2w5WWtjQ3VOa1RDelJcL1VNZ3J1c1dEa1gxYTY3UWZLN3dBWDFsdStQXC9NcU52NnRYbXpBSjJRZVRrYUR6alYrY3hWS2NRWEhtenJialFLNlZ1NGZDZkw1UUgyM3B1SlFYM1hzMzBUOVZKXC9nV2RWR2ptREpFSVRkejFTMEJ5ODl3YmhOTjZweW00NW05SXZ4RVVIeStZaG9wTytSZ0czeFFMOW5SU1dtWFB3OGFCdmhCR1pjV3NQWGllbm5cL2sxTFNnSzZkcEMxNUliejI1aVBnR1Y3XC9BV2RjVE92d2tjV2s2Uml5d1J5MzdXNE42bkVjQzN4TmFYbWpoQ1BnYmFJRmsxOTRkTWpUZkZwQUtUWFlcL1wvUzhcL0xjc0w4ODEzeGg5bGZZOExRUDhwTXFiQXV5UzNqYjE5ejBCVTdzanVGNlVwbkFcL1ZTRXRHMVhFMjF6R1psczU4dnp6SjIxWiIsIm1hYyI6ImMxMmQyOGQ4NWRhOWY3Zjg5ZWRiMzEwZTgzZDhmZmMzNTc1NWZhODlmMzAxOWU3OTFhNWM5MWE3YTBiMjZhMjUifQ==
eyJpdiI6IjE5cGkwMVFoU0hZb2FzSktjcnM1U3c9PSIsInZhbHVlIjoiWGxpZ01vanFIUlBwc3p3TEhKcDdyMlRUTFwvbDNMRVBaNkMrR1VockFybW5qcGp6Q09NMjR6VXFhM1hRQ1k2SW1LQmNuTk9JXC9xYmo0NGNvaGI2NzlaanIxRDRUM3YwSUMycHBLMzE3S1FVZjVZQkE2RGp4enEyb2VHdDdLSUljdWJZaDNGWVRuQUd3dTUrbW4zUkh3S0locU1yWGw1T0tuTVUxSXU1QzdcL0ttOEphVUU3TWErOURPXC82dStaczhBNUY4WEpzaVNRZ2g2TTVKN0hCZmk5NXNnaFZLTGNOY3FpNDhESExpa01QbldWcmlPWnEyWVwvVjdMV2lGZ1EzUW82UzR4VXNNUDR4d1JwQzBoTlwvQ1o4ZWN0WHl0V013cmxjUnRBRklyaForUzZIMG41OGJsdDJYUytNVk1RSHNrcjlyYmRDUThaWU5kb0JNVVByZDZIdGxRbEZ5MERrRlhMempzK3JhTytuTld0eDZmTjRxMU0yM3EyZXRhMjQ2bVZNbWpFdENlbGxZc2ZZa1V2U01McjRcL1wvVDlqeXJCQXc3dWQzS0Q1UDhBcFFadWVHNERrSDZyR3NXczRJTTl6QWZzRUg3SDk0MzZzVmw0dHRTTlNLMHJHRGUyVHEzcEdHM2tKWjlCQ0QzSWxPY1VycTNYQkE1YzZoUDN5Vll0Tk9FUUZva2hyRGJpM0hVSFhsV0c0Q0szdWhROUdvU0xORldra3Q5ZkhxOENGQnVjeVF3dWZoRnVyQUF2eHFWWU94aU5OY1I3RTZiZ3RtMjZXUmN1VFBIY0hGekE3RjNJS2tOMEZnUXNlWUVDaThUVmNCM2FzbklaUHNQYlJ0RkRDMUtpMSsyWExHNTExVmRXSUUrTU80UHpRWlp5MG5XakpiSGRkdHozQVZ4Um5OY1wvWDBpVitRMXg5am5ueGgxMEg1UlVnVUNCamhcL1lRQnQ0TzBySHhlcWoxMWpcLzhobXFBdzZkWFpEalRraWxDeFhlRVZkdTNtZjdXTHVxTTd2SnMrZTdvZXgwcmtLZm9FRStMdXFkb24zSWxcL00yOWJnK05tYVIzM0pQWExXUWFmeTQzTVFqTStidmc3YktzaGVxSHpYMSIsIm1hYyI6ImNkZmMyOGRiMzJhYTk2YzdlMDQzMDdjYzI3MmUzYWQzMmZiN2M0MjI3MjRmYmVhMjNiOTdhNGUwN2NmZGJjZjYifQ==

Loại có vị tỏi thì ăn ngon thật, nhưng Lục Cẩm Dao lại ngại mùi quá nồng. Cố Kiến Châu lại thích ăn loại này, nhưng ăn xong phải rửa tay súc miệng thật sạch mới được.

Ads
';
Advertisement