Điểm tâm đưa tới lần này thật sự vừa thơm vừa mềm, giống như bông vậy.
Điểm tâm tặng cho Trịnh thị thì Lục Cẩm Dao lại bảo Hoài Hề đưa qua, cố ý nói là do Khương Đường làm. Lúc trở về Hoài Hề nói phu nhân cũng không nói gì, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Lục Cẩm Dao.Tuy rằng bà bà nàng thích Khương Đường nhưng vẫn có chừng có mực, cũng không đến mức vừa nhận được chút đồ liền vui mừng đến không để ý gì nữa cả.
Hơn nữa, có cái gì tốt mà bà ấy chưa từng thấy qua chứ.
Nhưng phần tâm ý này, bà bà nàng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Cũng sắp đến sinh nhật Trịnh thị, Lục Cẩm Dao cũng hy vọng những thứ đưa đi này sẽ được hồi báo.
Khương Đường nói: “Cái này gọi là bánh mì, cũng là dùng bột mì làm ra. Nhưng mà lúc làm cần phải ủ bột. Loại đơn giản nhất là không cho thêm thứ gì vào trong, chỉ thơm mùi sữa, ăn vào cảm giác có vị ngọt thoang thoảng. Các loại khác thì có thể cho thêm nhiều loại nguyên liệu khác vào, chẳng hạn như nho khô, đậu tán nhuyễn, khoai nghiền, đều dùng làm nhân bên trong giống mấy loại trước.”
Còn có chà bông nữa, Khương Đường cảm thấy bánh mì chà bông cũng rất ngon.
Thấy Lục Cẩm Dao ngồi lắng nghe rất nghiêm túc, Khương Đường tiếp tục nói: “Bánh mì nướng vừa ra lò còn nóng hổi, đến mùa thu mùa đông ăn một miếng là thoải mái nhất. Nếu bán thì có thể làm ra một hai loại hương vị bán ra trước, sau đó từ từ thêm hương vị khác.”
Còn để quan sát xem khách nhân thích loại hương vị nào.
Hiện tại số lượng điểm tâm của Cẩm Đường Cư cũng không ít, nhưng sau khi trời trở lạnh thì có rất nhiều loại điểm tâm không dễ bán, hiện giờ bán chạy nhất chính là bánh nướng trứng chảy.
Lục Cẩm Dao chống cằm nói: “Nói như vậy cũng đúng, nếu mang về mà thấy nguội rồi thì có thể bỏ lên bếp lò nướng lại, hương vị cũng không kém. Vậy chúng ta vẫn cứ làm theo cách chia lợi nhuận đi, dùng công thức bánh mì này chia cho ngươi hai thành lợi nhuận, không quan tâm nhân bên trong là gì, được không?”
Hai thành lợi nhuận, kỳ thật cũng đã là không ít.
Nếu không bán ở Cẩm Đường Cư thì căn bản không bán được nhiều như vậy, giá cả cũng không thể cao được như vậy.
Khương Đường vui vẻ đồng ý, nói: “Vậy thì hai ngày nay ta sẽ tới dạy các nàng làm bánh mì.”
Lục Cẩm Dao gật gật đầu: “Ngươi cứ chọn ra hai sư phụ chuyên môn làm bánh mì đi. Thường ngày ngươi phải đi dạo trong thành nhiều một chút, nhìn xem mấy cửa hàng ăn uống nó như thế nào, giá cả bao nhiêu, sau này mở cửa hàng không đến mức gì cũng không rõ.”
Khương Đường khẽ mỉm cười: “Ta biết rồi, cảm ơn Lục tỷ tỷ.”
Lục Cẩm Dao thích hai tiếng tỷ tỷ này, nàng đã viết xong văn thư, chỉ cần ký tên ấn dấu tay nữa là được. Vẫn áp dụng phương thức chia lợi nhuận, đến đầu tháng sau sẽ kết toán tiền tháng trước.
Bánh mì bắt được bày bán từ tháng sau, Khương Đường phải đợi đến tháng mười một mới có thể lấy được tiền.
Ngoại trừ chuyện này, còn có một chuyện Lục Cẩm Dao phải nói với Khương Đường nữa.
“Mùng sáu tháng sau là sinh nhật của phu nhân, tuy nói không phải là đại thọ tròn chục thì không cần làm lớn, nhưng cũng sẽ mời một vài người bạn bè thân thiết.”
Trịnh thị năm nay bốn mươi bốn tuổi, phía dưới có nhiều hài tử tôn tử tôn nữ như vậy, nhìn thế nào cũng phải bày mấy bàn.
Lục Cẩm Dao cảm thấy hẳn là chính viện bên kia sẽ gửi thiệp mời cho Khương Đường. Cho dù không mời thì hướng về tình cảm trước kia, Trịnh thị lại là trưởng bối, Khương Đường cũng nên chuẩn bị hạ lễ.
Trước kia Khương Đường là một tiểu nha hoàn, hiện tại đã chuộc thân rồi, những nhân tình qua lại này đều phải nhớ kỹ.
Lục Cẩm Dao nói tiếp: “Ngươi xem rồi chuẩn bị hạ lễ đi, nếu như không cho ngươi thiệp mời thì ta sẽ đưa qua đó giúp ngươi.”
Một phần tâm ý, nói như thế nào thì chính viện bên kia đều vì Khương Đường chuộc thân mà đã ra một phần lực.
Các chủ tử ở trong phủ, cũng chỉ có sinh nhật của Trịnh thị và Vĩnh Ninh Hầu mới làm lớn, hoặc là các tiểu chủ tử mới sinh hoặc thôi nôi mới tổ chức lớn một lần.
Còn sinh nhật những người khác, Trịnh thị sẽ không hỏi đến, liền ở viện của mình ăn một bữa mà thôi.
Lục Cẩm Dao bây giờ tháng đã lớn, chuyện quản gia đã giao cho Hàn thị.
Nguyên bản nàng quản cũng không nhiều lắm, hiện tại nhàn rỗi cũng tốt, có thể tập trung vào việc kinh doanh.
Qua hơn một tháng nữa, bụng càng lớn hơn, Lục Cẩm Dao phỏng chừng ngay cả cửa cũng không ra.
Hiện tại càng ngày nàng càng hiểu được chỗ tốt của tiền bạc. Bây giờ mỗi tháng nàng có thể nhận được hơn một ngàn lượng tiền lợi nhuận được chia của Cẩm Đường Cư, mua đất mua nhà, làm gì mà không được, cần gì phải so đo lợi ích của việc quản gia với Hàn thị chứ.
Cách đây không lâu Lục Cẩm Dao mua gấm Lưu Quang từ đất Thục, chuẩn bị tìm người làm mấy bộ y phục mùa đông, cũng dựa theo kích thước ban đầu làm hai bộ y phục cho Khương Đường.
Ngày dự sinh của nàng là vào tháng Mười hai, sinh hài tử xong có thể từ từ hồi phục, cuối cùng cũng có thể mặc xiêm y xinh đẹp。
Khương Đường ở bên này dù sao sau này cũng phải gặp người bàn chuyện làm ăn, người dựa y trang Phật dựa kim trang, không thể chỉ dựa vào miệng lưỡi được, bằng không cho dù ngươi có nói hay đến mức nào người ta đều sẽ coi thường ngươi.
Trong một số trường hợp, cần phải mặc y phục tốt mới được.
Khương Đường cân nhắc một chút, thứ tốt nàng không có, mà Trịnh thị cũng không thiếu gì, nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể làm bánh sinh nhật.
Cái bình thường còn không lọt vào mắt Trịnh thị, nhất định phải cực kỳ đẹp mắt mới được.
Cách mùng sáu còn có mười ngày, tính ra vẫn còn kịp.
Khương Đường lại nói một tiếng cảm ơn, Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ nói: “Trái lại ta còn ước gì ngươi làm gì đó mới lạ một chút, trực tiếp át tất cả mọi người xuống kia. Lát nữa ngươi xem xiêm y làm cho ngươi, nếu mà có dự tiệc thì mặc bộ này đi.”
Nhất định Hàn thị sẽ lại tìm mọi cách để làm bà bà vui vẻ, rõ ràng đã làm nhiều chuyện sai lầm như vậy rồi, vạch trần cũng rất dễ.
Khương Đường: “Cám ơn Lục tỷ tỷ, trong lòng ta cũng đang có một ý tưởng, trước tiên cứ làm thử xem đã, nếu có thể thành công thì đối với việc làm ăn của Cẩm Đường Cư cũng có lợi.”
Lục Cẩm Dao: “Phu nhân chủ yếu là coi trọng tâm ý.”
Nàng bên này còn không biết tặng cái gì đây, cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Sinh nhật Trịnh thị bốn mươi bốn tuổi, Hầu phủ không có ý định tổ chức hoành tráng nhưng cũng đã sớm chuẩn bị.
Hàn thị phái người đi tìm đồ tốt, các viện mấy ngày nay có thứ gì tốt cũng đều đưa đến chính viện.
Dù sao cũng không thể vội vàng đưa vào ngày sinh nhật được, ngày thường cũng phải thể hiện lòng hiếu thảo của mình.
Trong lúc nói chuyện cũng cố gắng hết sức để dỗ Trịnh thị vui vẻ, cười đến không khép miệng lại được.
Thiệp mời là do một tay Hàn thị xử lý, mời người nhà mẹ đẻ Trịnh thị, còn có mấy vị phu nhân cùng Trịnh thị giao hảo tới đây.
Đồ ăn trong yến hội cũng do nàng ấy tự mình nhìn chằm chằm. Hiện tại trời đã trở lạnh, không thể bày bàn bên ngoài được, Hàn thị tính toán bày bốn năm bàn bên trong.
Người Cố gia một bàn, khách nhân mấy bàn, náo náo nhiệt nhiệt, lại mời một gánh hát tới hát hí khúc, miễn bàn náo nhiệt đến bao nhiêu.
Thiệp mời đều đã phát ra ngoài, sáng sớm Hàn thị đi tới chính viện thỉnh an, lại nghe bà bà hỏi khách nhân là mời những người nào.
Hàn thị nói: “Mời An Định Hầu phu nhân, Yến quốc công phu nhân...”
Nàng đếm kỹ mấy nhà, đều là những nhà có quan hệ không tệ với Hầu phủ.
Chỉ thấy Trịnh thị gật gật đầu: “Ngươi đưa cho ta một cái thiệp mời để trống tên.”
Hàn thị gật đầu, vẫn là không nhịn được liền dò hỏi: “Mẫu thân muốn đưa cho ai, để nhi tức cho người đưa đi là được rồi.”
Trịnh thị: “Ngươi không biết nàng ở chỗ nào đâu, ta bảo tức phụ lão tứ sai người đưa đi cũng được.”
Nói đến chỗ này rồi, Hàn thị không thể hỏi tiếp được nữa.
Nói một tiếng dạ, nói lát nữa sẽ đưa thiệp mời tới đây.
Chờ từ chính viện đi ra, Hàn thị vẫn không hiểu ra sao, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra tấm thiệp kia là muốn đưa cho người nào.
Tư Hà ở phía sau nói: “Có phải là thân thích bên chỗ Tứ nương tử hay không?”
Hàn thị đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
Nàng ấy lắc đầu: “Đây không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm, ngươi cứ chuẩn bị cho tốt đồ thêu là được rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất