Nhân đậu tán nhuyễn của Ngũ Hương Cư so với Cẩm Đường Cư còn ngon hơn, mùi thơm và đậm vị hơn. Hương vị của các cửa hàng khác cũng được, vậy nên không đến mức cứ nhất định phải tới mua ở Cẩm Đường Cư.
Chỉ dựa vào ký ức ban đầu của nàng là không đủ, ở chỗ này người có tay nghề tốt rất nhiều, mấy sư phụ điểm tâm lợi hại có thể suy một ra ba, đó chính là chỗ độc đáo của điểm tâm kiểu Trung Quốc.
Sau khi về nhà, Khương Đường lấy thiệp mời ra xem thử, quả nhiên là thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Trịnh thị, mời nàng ngày mùng sáu tháng mười đến dự tiệc.
Cũng may Lục Cẩm Dao nói trước cho nàng biết, bằng không cũng không kịp để chuẩn bị lễ vật.
Khương Đường thấy lúc này sắc trời vẫn còn sớm liền đến chỗ thợ mộc bên đường đặt một cái hộp gỗ, dùng để đựng bánh sinh nhật.
Lúc về đến nhà trời đã tối sầm, Điểm Kim và Ô Kim chạy tới vây quanh chân nàng nhảy loạn, Khương Đường ngồi xổm xuống, đầu hai tên nhóc cọ vào lòng bàn tay, từ chóp mũi phả ra từng luồng khí nóng.
Cái mũi ẩm ướt ngửi loạn bên người Khương Đường, cảm giác rất nhột.
Khương Đường ôm hai con ch.ó nhỏ vào trong ngực, lại đi kiểm tra xem có tiểu bậy hay không. Hai tên nhóc này coi như được dạy dỗ rất tốt, Khương Đường mới dạy vài lần đã học được rồi.
Chỉ đi tiểu ở trên một bãi cát ở góc chân tường.
Nuôi hơn hai mươi ngày, hiện tại nghe được tên cũng biết là đang gọi mình, cực kỳ lanh lợi.
Khương Đường đi nấu cơm cho hai tên nhóc trước, ức gà, gan gà, thịt thỏ trộn với nhau, lại thêm chút rau nữa là được.
Hai tên nhóc này vẫn còn nhỏ, sau khi nấu xong còn phải băm nhỏ, bằng không thì ăn không nổi.
Cơm nấu xong chờ nguội là có thể ăn, mỗi con một chén. Điểm Kim và Ô Kim đứng ăn trong phòng bếp, còn Khương Đường dự định làm thử một loại nhân mới cho sủi cảo.
Thịt lợn cần tây, thịt lợn tôm, tam tiên, thịt gà nấm hương... Các loại nhân được cho vào trong chén nhỏ, mỗi loại gói năm sáu cái, thử hết một lần.
Quầy hàng bán sủi cảo bây giờ chỉ có hai loại nhân, trước tiên bổ sung thêm hai loại đã, nếu không thì Lưu đại tẩu cũng không làm hết được.
Sau khi việc làm ăn ổn định rồi sẽ dùng loại thịt khác để làm nhân sủi cảo, nhưng phải thuê thêm người.
Sau khi nấu xong, Khương Đường cảm thấy nhân thịt lợn cần tây là ngon nhất, ăn vào đẫm nước đậm vị.
Chỉ là hương vị của cần tây hơi lạ, có một số người có lẽ không thích ăn.
Nhân thịt lợn tôm băm cũng chưa ổn lắm, nhưng dùng tôm bóc vỏ làm nhân thì lại rất tươi. Lúc này Khương Đường dùng bột sò điệp khô nêm nếm, thấy ngon hơn một chút so với vị ban đầu.
Có lẽ nàng nên làm một ít nước sốt dầu hào, dùng dầu hào nêm nếm sẽ ngon hơn.
Lần trước Cố Kiến Sơn vận chuyển cua biển từ Đông Hải bên kia tới đây, có thể hỏi thăm xem thử có hàu không. Đến mùa đông ăn một bữa hàu nấu với tỏi, miễn bàn vui đến cỡ nào.
Khương Đường thắp đèn vào phòng viết kế hoạch trước mắt lên giấy, để tránh sau này bận làm việc quên mất.
Sau đó lại nhớ kỹ tỷ lệ phối chế nhân thịt lợn cần tây và nhân thịt lợn tôm băm, rồi sẽ đưa sang cho Lưu gia.
Lúc này, Lưu đại tẩu ra chỗ quầy hàng còn chưa về, ngày mai mang sang cũng được.
Nhưng mà lúc này nàng nấu nhiều sủi cảo, một mình nàng ăn không hết, có thể tặng cho hài tử Lưu gia một chút.
Lưu đại tẩu cùng bà bà bận buôn bán, hài tử trong nhà là công công nàng ấy cùng với phu quân trông.
Hai người cũng không biết nấu cơm, mấy hài tử chờ Lưu đại tẩu các nàng trở về rồi mới ăn. Khương Đường có lúc làm nhiều hơn một chút đưa qua, bên kia cũng không ăn không, Lưu Đại Lang sẽ sang đây giúp lấy nước, quét dọn sạch sẽ.
Ngày hôm sau, Khương Đường tìm Lưu đại tẩu thương lượng chuyện khẩu vị mới, chuyện này thương lượng rất nhanh, chỉ cần nói cho Lưu đại tẩu cách phối hợp làm nhân như thế nào là ngày mai có thể lên nhân mới.
Khương Đường chỉ cần nhớ sáng mai mua thêm cần tây là được rồi.
Sáng sớm mùng bốn tháng Mười, Cố Kiến Sơn không đến quầy hàng, Xuân Đài lại đến.
Xuân Đài đi theo người đưa thịt, chờ Khương Đường đưa tiền lại giải thích hai câu: “Hai ngày nay trong phủ có việc, công tử phải đi chính viện, thật sự không phân tâm được.”
Cố Kiến Sơn cũng không hy vọng bởi vì mình mà Khương Đường phải cúi đầu khom lưng với Trịnh thị, mà Khương Đường cũng không hy vọng bởi vì Cố Kiến Sơn mà phải nâng Trịnh thị trong lòng bàn tay.
Nàng đi dự tiệc, là bởi vì Trịnh thị đã giúp nàng, cũng không phải bởi vì Cố Kiến Sơn.
Nhưng Khương Đường vẫn nói với Xuân Đài: “Hai ngày trước ta có nhận được thiệp mời, mời ta ngày sáu đến dự tiệc sinh nhật của phu nhân.”
Xuân Đài ngẩn ra, ngượng ngùng cười nói: “Công tử tổ chức tiệc mừng thọ cho phu nhân, loại yến hội này có rất nhiều người tới, công tử không thích, chỉ định ăn một bữa cơm rồi đi, nếu cô nương cũng đến thì có thể ở lâu hơn một chút.”
Lời này nửa thật nửa giả, câu cuối cùng là hắn thêm vào, nhưng hắn là người rất giỏi phán đoán ý nghĩ trong lòng công tử, hình như công tử cũng có ý này. Xuân Đài không lo lắng mấy chuyện khác, trước đây Khương Đường từng làm nha hoàn nên rất hiểu lễ nghĩa. Phu nhân cũng vì thích nàng nên mới viết thiệp mời nàng tới dự tiệc.
Hắn nói mấy cái khác thì giống như làm chuyện dư thừa vậy.
Chỉ là…
Xuân Đài dựng lỗ tai hỏi: “Cô nương đã chuẩn bị lễ vật chưa?”
Nếu chưa thì để bên đây giúp chuẩn bị một phần.
Khương Đường nói: “Đã chuẩn bị rồi.”
Y phục là Lục Cẩm Dao đưa qua, nàng đến cửa hàng chọn thêm hai bộ trang sức là được. Mấy dịp như thế này không nên mang quá nhiều trang sức, tránh để giọng khách át giọng chủ.
Cũng đúng, sao Khương cô nương có thể quên chuyện này được.
Xuân Đài nói: “Nếu cô nương có việc khác cần dặn dò thì cứ đến sạp bán thịt tìm người là được. Công tử có nói lời nói của cô nương chính là lời nói của ngài ấy.”
Yến hội được tổ chức vào ngày hôm sau, cách chỗ này khá xa, đến lúc đó sẽ nhờ xa phu tới đón, bên chính viện sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Khương Đường cười nhẹ: “Được, có việc ta sẽ nói.”
Khương Đường cầm bạc rồi rót cho Xuân Đài một ly nước ấm, Xuân Đài ừng ực uống hết ly nước, nhìn Điểm Kim và Ô Kim rồi nói: “Cô nương nuôi hai con ch.ó này thật tốt.”
Lúc nãy Khương Đường vào nhà tụi nó còn hợp lại cắn hắn vài cái, đúng là trung thành bảo vệ chủ nhân.
Chờ Khương Đường tiễn người xong, hai chú chó lại chạy long nhong trên mảnh đất trống không quá to.
Vì tiệc mừng thọ lần này mà Khương Đường đã đến cửa hàng trang sức lựa mấy bộ nữ trang, tốn hơn ba mươi lượng bạc.
Có lúc Khương Đường cũng nghĩ nếu ngày đó không bán mấy thứ trang sức kia thì hôm nay đã tiết kiệm được bạc mua.
Nhưng mấy dịp này cũng hiếm có người đeo trang sức người khác tặng đi ra ngoài, cho dù lúc đó không bán thì bây giờ cũng không thể không mua để tránh chuyện thị phi.
Khương Đường chủ yếu mua trang sức bạc và ngọc bích.
Nữ trang bằng vàng quá lộng lẫy, nàng còn trẻ, không đủ phong thái để đeo. Trừ trang sức nàng còn mua thêm một cái khóa trường mệnh mới làm xong, tốn hết nửa canh giờ mới sắp xếp xong mọi thứ.
Đến ngày sáu tháng mười đã thấy một chiếc xe ngựa ngừng ở đầu ngõ, Nam Hương đích thân qua đón người, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy Khương Đường.
Nam Hương ngơ ngẩn nhìn một hồi mới nói: “Trước giờ đã biết ngươi xinh đẹp, nhưng không nghĩ lại đẹp tới như vậy.”
Khương Đường cười nói: “Nam Hương tỷ tỷ, đâu có khoa trương như vậy.”
Nam Hương không nói dối một lời, Khương Đường như vậy không hề giống với bộ dáng mặc y phục của bọn nha hoàn, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm đơn giản.
Búi tóc đen nhánh, mỗi một sợi tóc đều đen bóng, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích và một cây trâm bạc, vừa đủ để áp chế dung mạo hơn người của nàng, gương mặt dường như còn rạng rỡ hơn người khác.
Hơn nữa không cần phải cúi đầu, cả người được tô điểm vô cùng bắt mắt.
Y phục cũng rất dễ nhìn, hình như là màu trắng ngà, hơi ngả sang sắc xanh, được điểm xuyết những đốm màu xanh lá mạ, rất tươi trẻ nhưng không kém phần sang trọng.
Nam Hương nói: “Ở đây gọi tỷ tỷ thì không sao, lúc tới Hầu phủ thì ngươi là khách nhân, không thể gọi tỷ tỷ được.”
Có thể nói nàng ấy là người đã theo dõi Khương Đường cả một chặn đường, nàng có thể chuộc thân đã khiến toàn bộ Hầu phủ phải ngước nhìn.
Nàng đối xử với phu nhân rất tốt, Nam Hương lại là nha hoàn của Trịnh thị, mối quan hệ giữa hai người cộng với việc Trịnh thị cũng thích Khương Đường nên nàng ấy cũng vậy.
Khương Đường thu lại nụ cười: “Tỷ tỷ nói như vậy là đang xúc phạm ta.”
Nàng đã kết giao với Nam Hương và Nam Tuyết ở chính viện, không thể vì nàng không còn làm nha hoàn nữa mà chướng mắt những người đang làm nha hoàn.
“Lúc trước phu nhân bệnh nặng, ngươi ngày đêm cực nhọc chăm sóc, không thể nghỉ ngơi yên ổn, phu nhân vẫn luôn ghi nhớ phần ân tình này, không người nào có thể thay thế ngươi.” Nam Hương đúng lúc nói thêm mấy câu: “Nhưng hôm nay có rất nhiều người tới, khó tránh khỏi có chỗ hầu hạ không chu toàn, cô nương lại đi theo Tứ nương tử. Lúc tới Hầu phủ ngươi lại gọi ta là tỷ tỷ, như vậy không hợp quy củ.”
“Nếu có người nhắc tới chuyện ngươi đã từng…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất