Cố Kiến Sơn đúng là tuổi trẻ tài cao, nhưng Yến quốc công phu nhân thật sự không thích.
Yến quốc công phu nhân hiểu rõ ý tứ của Trịnh thị, bà đã nghe được một số tin tức, nói rằng Lục Cẩm Dao nhờ vào Khương Đường mới mở được Cẩm Đường Cư.
Nhưng bà ta không nghĩ tới Khương Đường lại chuộc thân, chỉ là, trước đây làm nha hoàn đi theo chủ tử hành lễ vấn an, hiện tại lại có thể cùng ngồi cùng ăn, chuyện trò vui vẻ.
Cũng không biết nên cảm thán Lục Cẩm Dao thiện tâm hay Khương Đường tốt số.
Yến quốc công phu nhân nhớ rõ chuyện Khương Đường từng cứu nữ nhi, trước kia Khương Đường là nha hoàn, nên đối đãi thế nào thì cũng đã làm. Nếu Trịnh thị đã cố ý nhắc tới, bà nói thêm một câu cũng không sao.
“Thì ra là Khương cô nương, hồi tháng tư nàng còn cứu Song Nhi nhà ta một mạng, là một người có tâm địa thiện lương.”
Bà ta nói mấy lời này còn khiến người ta cảm thấy phủ Yến quốc công biết tri ân báo đáp.
Một đám phu nhân nương tử cũng hùa theo, đối với các nàng mà nói, Khương Đường xuất thân như thế nào, làm người như thế nào cũng không quan trọng, chủ yếu là được ai coi trọng.
Rất nhanh cái đề tài này cũng trôi qua, một đám người lại nói tới chuyện của Cố Kiến Hiên cùng Cố Tương Quân, nói xong lại hỏi Cố Kiến Sơn hiện tại thế nào.
Nhi tử của Trịnh thị ngoại trừ Cố Kiến Sơn thì đều đã thành thân, đến hài tử cũng đã chạy đầy sân.
Trịnh thị cười làm lành nói: “Không biết cả ngày bận rộn cái gì, một bóng người cũng không thấy.”
“Đó là tuổi trẻ tài cao, đâu có giống nhà ta, muốn bận rộn mà vẫn không có cơ hội…”
Trịnh thị nói: “Vào quân doanh thì chính là người của bá tánh, ta cũng không có cách nào với hắn, bây giờ dưới gối trái phải đã có tôn tử tôn nữ bầu bạn, ta cũng vui rồi.”
Ý là không vội thành thân.
Trên mặt Trịnh thị mang theo ý cười dịu dàng, nhìn Cố Tương Quân ở đằng xa chơi với chất nữ tam phòng, còn Khương Đường ngồi bên cạnh nói chuyện thì cũng yên tâm.
Cố Tương Quân đã rất lâu không thấy Khương Đường, lôi kéo tay đích nữ tam phòng, một lớn một nhỏ mắt sáng lấp lánh nhìn Khương Đường.
Cố Tương Quân oán giận: “Sớm biết hôm nay ngươi tới thì ta đã tới sớm hơn rồi, Khương tỷ tỷ còn nói lúc rảnh sẽ đưa ta đi dạo hồ ngắm hoa, nhưng sen trong hồ đã tàn hết rồi mà ta còn chưa nhận được lời hẹn đó. Chờ sang năm sen nở, không được lỡ hẹn nữa.”
Khương Đường: “Vậy sang năm nhất định sẽ đi ngắm sen và lên núi dã ngoại.”
Đi dã ngoại sẽ thú vị hơn ngắm hoa đơn thuần.
Cố Tương Quân dùng sức gật đầu: “Vậy thì ngoéo tay!”
Khương Đường bất đắc dĩ đáp: “Được, lần này nhất định không nuốt lời.”
Cố Tương Quân lúc này mới tươi cười.
Phủ Vĩnh Ninh hầu không có nữ tử nào xấp xỉ tuổi nàng ấy, nàng ấy thường chạy tới Yến Kỉ Đường, thường xuyên qua lại với Khương Đường nên rất thân thiết.
Đối với nàng ấy mà nói, Khương Đường có thể chuộc thân tất nhiên là tốt, không cần giữ quy củ, nàng ấy có thể gọi là Khương Đường tỷ tỷ, cũng không cần nói chuyện dè dặt, đột nhiên có người đi tới nên phải lùi về sau mấy bước.
Cố Tương Quân chỉ vào Cố Kiến Hiên đang đứng xa xa, nói: “Ngươi xem, đó là ca ca ta, chắc là ngươi chưa gặp hắn được mấy lần.”
Cố Kiến Hiên tới Thịnh Kinh là trốn trong phòng đọc sách, lúc Cố lão phu nhân rời đi thì tới thư viện Tùng Sơn đọc sách, Khương Đường quả thật chưa thấy hắn được hai lần.
Cố Tương Quân vui vẻ nói: “Huynh trưởng ta năm nay mười sáu, sang năm sẽ tham dự kỳ thi xuân…”
Cố Tương Quân đang nói chuyện thì thấy Ngũ đường huynh lâu lâu mới xuất hiện đang bước qua đây cùng với huynh trưởng nhà mình.
Hai người cũng không hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, khí chất lại khác nhau như trời với đất.
Ninh thị từng nói với Cố Tương Quân, tức phụ của Cố Kiến Hiên không cần có gia thế hiển hách, là người thường cũng không sao, quan trọng là nhân phẩm, phải là người ngay thẳng.
Suy cho cùng Cố Kiến Hiên cũng đã ở Thịnh Kinh mấy năm, cũng nên tự lập môn hộ.
Nàng ấy cảm thấy Khương Đường rất tốt, nếu Khương Đường có thể trở thành tẩu tử của nàng ấy, không phải nàng ấy sẽ không bao giờ thiếu đồ ăn ngon sao!
Cố Tương Quân ngày thường hiếm khi nhìn thấy Cố Kiến Sơn, cũng không biết vì sao hắn lại qua đây.
Cố Kiến Sơn cùng Cố Kiến Hiên đi về phía này, đứng yên hồi lâu rồi mới chào hỏi Vân thị: “Tam tẩu.”
Vân thị gật đầu với Cố Kiến Sơn và Cố Kiến Hiên, nàng không qua lại với đệ đệ này nhiều lắm, nhưng phu quân nói Cố Kiến Sơn rất có bản lĩnh, chuyện của hắn chính là chuyện của tam phòng.
Vân thị giới thiệu cho Cố Kiến Sơn: “Đây là Khương cô nương, có lẽ trước đây ngươi từng gặp qua, là mẫu thân mời đến.”
Cố Kiến Sơn gật đầu: “Khương cô nương, tại hạ là Cố Kiến Sơn.”
Khương Đường đứng dậy đáp lễ: “Gặp qua Cố công tử.”
Cố Kiến Hiên đứng một bên không dám nhìn thẳng vào Khương Đường, tai đỏ lên nói: “Khương cô nương, tại hạ Cố Kiến Hiên ở Nhữ Lâm, hiện tại đang đọc sách ở thư viện Tùng Sơn…”
Cố Kiến Hiên chỉ lo đọc sách, làm gì có thời gian tính tới nữ nhi tình trường, nói mấy câu sượng ngắt, Cố Tương Quân đứng xem mà nóng nảy.
Chờ Khương Đường đáp lễ, Cố Kiến Sơn mới dắt người đi, còn chưa hết thời gian một chén trà.
Vân thị cười gượng hai tiếng: “Uống trà uống trà, trong phủ Ngũ công tử là người biết giữ đạo hiếu nhất.”
Khương Đường chỉ đành hùa theo cười gượng.
Vì Cố Kiến Sơn nhìn thấy Cố Tương Quân cứ đứng xa xa chỉ vào Cố Kiến Hiên, quơ chân múa tay nên mới tới xem.
Hắn biết rất rõ loại yến hội như thế này, một đám người mượn danh là đi thăm bằng hữu, thực chất là đi xem mắt.
Bây giờ Khương Đường đã chuộc thân, e là cũng có người chú ý tới nàng, Cố Kiến Sơn muốn ngăn cũng không ngăn được.
Không ngăn được người khác nhưng chẳng lẽ không ngăn được Cố Kiến Hiên sao.
Cố Kiến Sơn: “Sang năm là tới kỳ thi mùa xuân, ngươi nên tập trung vào việc học. Công khóa ra sao rồi, tiên sinh nói thế nào?”
Màu đỏ trên mặt Cố Kiến Hiên lập tức biến mất, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ sáng trong: “Tiên sinh nói văn chương của ta không tồi, nhưng ở phương diện sách luận cần phải cố gắng hơn.”
Cố Kiến Sơn nói: “Ngươi phải nghe lời tiên sinh.”
*
Sao hai người này lại qua đây…
Cố Tương Quân cũng không lên tiếng, nàng ấy cũng không biết từ khi nào mà Ngũ đường huynh đã đứng bên cạnh huynh trưởng nhà mình, càng không biết vì sao tự nhiên lại sang đây.
Vì bị chuyện này làm gián đoạn mà đã quên sạch những lời muốn nói.
Cố Tương Quân nói: “Khương tỷ tỷ uống trà.”
Khách nhân quá nhiều, Khương Đường không tự mình chúc thọ mà ở khách phòng khách chờ khai tiệc.
Qua một hồi lâu, Hàn thị mang theo vài khách nhân đi tới, người đi bên cạnh nàng ta là An vương phi.
Nàng ta có gửi thiệp cho vài quý nhân ở Thịnh Kinh nên An vương phi đã dắt theo An Dương quận chúa tới đây.
Hàn thị tự mình tiếp đón.
An vương phi chính là khách quý, nhưng hôm nay qua đây cũng trang điểm rất khiêm tốn, xem ra là cũng có giao tình với Trịnh thị, không muốn để giọng khách át giọng chủ.
Hàn thị thầm nghĩ, người như An vương phi sợ nhất là loại người dung mạo diễm lệ như Khương Đường, từ nha hoàn trở lại làm người.
Hàn thị sẽ không gây sự, nhưng chắc là An vương phi sẽ không ưa Khương Đường đâu nhỉ.
Một nha hoàn mà cũng xứng nhận được thiệp sao, thật là làm ô nhục cửa phủ Vĩnh Ninh hầu.
An Dương quận chúa cũng đi theo, sau khi tới phòng khách thì nhỏ giọng nói với An vương phi: “Nữ nhi tới nơi khác đi dạo, mẫu thân đi gặp Vĩnh Ninh hầu phu nhân đi.”
An vương phi đi cùng Hàn thị tới nơi khác chúc thọ.
Hôm nay có rất nhiều người tới, An Dương quận chúa muốn đi tìm Lục Cẩm Dao trước, bên này người đến người đi, tốn hết công sức để tìm một người, cuối cùng vẫn là một nha hoàn mang nàng ấy qua đó.
Lục Cẩm Dao tới muộn, bụng nàng ấy càng lúc càng lớn, không muốn chen chúc trong đám đông nên bây giờ mới tới.
Hai ngày trước nàng đã gửi một phong thư tới phủ An vương, nàng ấy thấy An Dương luôn hỏi thăm Khương Đường, đây không phải là một cơ hội tốt sao.
An Dương cứ trực tiếp đi tìm Khương Đường thì cũng không tiện, dù sao Khương Đường cũng là khách nhân, đã đi theo Lục Cẩm Dao vào rạp dựng sẵn để xem hát.
Vở diễn tên là 《 Ma Cô chúc thọ 》, nhưng hát được một nửa lại đổi thành 《 Học theo Hàm Đan 》, đều là hát cả, lại là gia chủ yêu cầu nên khách nhân cũng không nói gì, đều an tĩnh ngồi nghe.
Hàn thị vừa nghe hát vừa nói chuyện với khách nhân: “Trời trở lạnh rồi, cũng nên đốt than, nhưng than củi lại rất nhiều khói. Tứ đệ muội lại đang mang thai, không thể hít khói được, nhớ phải dặn dò nha hoàn bên cạnh, lấy một ít than đỏ ít khói tới đây.”
Hàn thị chậm rãi nói: “Khương… Ta thiếu chút nữa đã quên, Khương cô nương đã không còn là nha hoàn bên cạnh Tứ đệ muội. Ta đã nhớ kỹ rồi, đến lúc đó cứ trực tiếp đưa than qua đi.”
Sợ là chỉ có nàng ta mới biết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất