Trong rạp hát ấm áp, trên sân khấu có tiếng ê a hát tuồng, vừa lúc hát tới đoạn nhân vật chính vất vả tập đi nhưng không thể nào đi được.
Không biết rõ thân phận của mình, thật sự cho rằng mình cởi bỏ nô tịch rồi thì có thể trở thành người ở tầng lớp trên sao?
Khương Đường chuộc thân khiến bọn nha hoàn trong phủ nổi lên dã tâm. Lục Cẩm Dao không có quy củ, nàng ta có.
Hàn thị khéo léo mỉm cười, treo lên bộ mặt của nương tử thế gia, Trịnh thị ngồi bên cạnh nàng ta, nghe vậy nhíu mày, lại cố kỵ nhiều người, chỉ nói: “Ngươi diễn cái gì, hiện tại thời tiết thế nào mà đòi dùng than.”
Hàn thị ngượng ngùng cười: “Xem trí nhớ của ta này… Mẫu thân dạy dỗ rất đúng.”
Yến Minh Song theo mẫu thân ngồi phía sau, liếc nhìn bộ dáng của Hàn thị, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Nha hoàn thì sao… Nhìn người ta mà xem, khí phái biết bao nhiêu!”
Yến quốc công phu nhân cúi đầu răn dạy nữ nhi: “Đừng lắm miệng.”
Đây là nhà người khác, cũng là chuyện của nhà người ta, xen mồm thì trông rất giống người không có giáo dưỡng. Huống chi, Yến Minh Song là tiểu bối, cho dù thế nào cũng không tới lượt nàng ấy lên tiếng.
Đây chính là đánh thẳng vào mặt Khương Đường cùng với tứ phòng của phủ Vĩnh Ninh hầu. Vì để tỏ vẻ cả nhà hòa thuận nên cũng chỉ cười trừ cho chuyện này qua đi.
Yến quốc công phu nhân cũng cảm thấy hơi quá đáng, đem xuất thân của người khác ra làm cho cười trước mặt nhiều người như vậy. Tuy không phải là chuyện khó nói, nhưng ở đây nhiều phu nhân như vậy, làm gì có ai không có xuất thân ngàn dặm mới tìm được một hai người.
Khương Đường ngồi ở đây đúng là lạc loài, giống với bốn chữ, không hợp thời thế.
Khương Đường nghiêng đầu nhìn Hàn thị một cái, nếu nàng vẫn còn là nha hoàn của Hầu phủ, trường hợp này quả thật nên bảo vệ thể diện của Hầu phủ. Hàn thị là phu nhân thế tử, sẽ không mắc lỗi và cũng không được phép mắc lỗi.
Nhưng nàng đã không còn là nha hoàn, cũng đã ở hậu trạch này năm dài tháng rộng, mấy lời móc mỉa như vậy nàng đã nghe rất nhiều lần.
Nếu trước kia nghe mấy lời như vậy, sợ là sẽ nóng mặt, xấu hổ đến mức không dám gặp người.
Khương Đường nhẹ giọng nói: “Làm khó thế tử phu nhân còn nhớ rõ một nhân vật nhỏ như ta.”
Ý cười trên mặt Hàn thị tức khắc cứng đờ.
Ở Ngự Triều không phải ai cũng được gọi là phu nhân.
Nương tử nào có tước vị trên người có thể được gọi là phu nhân, nương tử có lệnh phong cũng được gọi là phu nhân. Mà nương tử của quan viên đều giống nhau, chỉ được gọi là nương tử.
Thế tử phu nhân, cũng chỉ là một danh xưng gà mờ, suy cho cùng thế tử cũng không tính là một tước vị. Mà Cố Kiến Phong nhậm chức ở Hồng Lư Tự, trông cậy vào hắn xin cho Hàn thị một cái phong hàm cáo mệnh còn không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào đó.
Trước đây Khương Đường thật sự là nha hoàn của Lục Cẩm Dao, cố tình Hàn thị lại còn nhớ rõ chuyện này hơn cả Lục Cẩm Dao.
Vậy để xem xuất thân thấp hèn khiến người ta khinh thường hay nàng ta bụng dạ hẹp hòi khiến người khác khinh thường hơn.
Khương Đường không cảm thấy chuyện nàng từng làm nha hoàn có gì mất mặt, nàng không ăn trộm không cướp giật, không ghi hận người khác, ngược lại là Hàn thị, cứ hết lần này tới lần khác nhớ thương nàng.
Khương Đường biết được kết cục trong sách, cho nên cũng không cảm thán chuyện đời khó lường, tạo hóa trêu ngươi, thậm chí cảm thấy với cái tính tình này của Hàn thị, để vuột mất vị trí thế tử cũng là hợp tình hợp lý thôi.
An Dương quận chúa ngồi đằng trước nói: “Khương cô nương nói vậy không đúng rồi, thế tử phu nhân nhớ kỹ ngươi nhất định là vì ngươi có chỗ hơn người, đã làm nha hoàn lại có thể chuộc thân thoát tịch, có chỗ nào mà không đáng khen ngợi chứ. Từ xưa đã có Vệ tướng quân, tuy từ làm tên hầu chăn ngựa trong phủ công chúa nhưng lãnh binh chinh chiến, kiêu dũng vô địch. Nếu bởi vì xuất thân thấp hèn mà đánh mất bản thân thì không phải đã quá thiển cận rồi sao.”
An Dương nói xong, nhìn An vương phi cười cười: “Ta cũng không biết mình nói đúng không, nói lung tung một hồi đã khiến các vị chê cười rồi.”
Hàn thị lúc này đã không còn giữ được bộ mặt của mình nữa, tuy An Dương quận chúa chỗ nào cũng nói là Khương Đường không phải, nhưng những câu đó đều nhắm vào nàng ta.
Nói nàng ta hẹp hòi, nói nàng ta nhớ được Khương Đường là vì nàng có chỗ hơn người, một kẻ tâm cơ lại trở nên cao quý qua miệng của An Dương quận chúa, đây không phải chê cười thì là gì.
Cố tình lại là do An Dương quận chúa nói, Hàn thị không có cách nào phản bác.
Cho dù đây là tiệc mừng thọ của Trịnh thị, nhưng một nhà An vương chính là hoàng thân quốc thích. Hàn thị có tám trăm lá gan cũng không dám đắc tội, chỉ ngóng trông An vương phi có thể quản nữ nhi nhà bà.
An Dương quận chúa còn nhỏ tuổi, chưa trải qua sự đời nên cái gì cũng không hiểu, An vương phi còn không hiểu sao.
Chỉ nghe An vương phi bất đắc dĩ nói: “Sao con lại hồ nháo như vậy, ngồi yên nghe diễn đi.”
Một câu nói đã nhẹ nhàng cho qua.
Thân mình An Dương vất vả lắm mới khá lên, An vương phi ước gì nàng ấy hoạt bát chút. Huống hồ, cũng không có nói gì không đúng.
Người chia thành năm bảy loại, nhưng không có nghĩa họ sẽ luôn luôn ở đó.
Chớ khinh thiếu niên nghèo.
An Dương nói: “Đây là vở tuồng thế tử phu nhân chọn sao, hôm nay là tiệc mừng thọ của Vĩnh Ninh hầu phu nhân, vẫn nên nghe mấy vở chúc thọ đi. Ta cảm thấy vở diễn này không tốt, không bằng diễn《Ma Cô chúc thọ》.”
Hàn thị cười làm lành nói: “Cũng không biết là nha hoàn nào chọn, Tư Hà, ngươi mau nói các nàng đổi thành《Ma Cô mừng thọ》.”
Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn thị, Trịnh thị cũng ngồi bên cạnh nàng ta, trong lòng cảm thấy tức phụ nhi này không biết nhìn toàn cục, tâm tính hẹp hòi còn chưa nói, tính tới tính lui còn bị người ta phát hiện, quá ngu xuẩn.
Hàn đại nhân làm đến quan nhị phẩm, rất có tiếng nói trong triều, sao có thể sinh ra một thứ ngu ngốc như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì Cố Kiến Phong cùng Hàn thị đều không thông minh, nhưng Cố Ninh Viễn học hành rất tốt, xem ra không có gì là không có khả năng.
Trịnh thị giúp đỡ giảng hòa: “Mọi người đường xa tới đây, chiêu đãi không được chu toàn, mong mọi người thứ lỗi.”
Thọ tinh nói chuyện, những người khác sao có thể không hùa theo, đều hết sức chăm chú xem hát.
Khương Đường im lặng nhìn về phía An Dương quận chúa, vừa khéo An Dương cũng quay đầu nhìn nàng.
An Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Từ tháng tư đến giờ là đã hơn năm tháng rồi, ngày này năm trước, An Dương chỉ có thể nằm trên giường, nàng ấy chính là cái ấm sắc thuốc, tới mùa thu đông thì hầu như không ra cửa.
Hiện tại đã có thể ăn uống tốt, lại uống thêm thuốc của Lý thái y, thân mình mới dần dần tốt lên.
Là nhân tình của Lục Cẩm Dao, cũng liên quan đến Khương Đường.
Thật ra phần nhân tình này đã được trả xong xuôi bằng số dược liệu ngày đó, chỉ là nàng ấy coi trọng Khương Đường.
Trên người có một loại uyển chuyển, không giống với những người khác, nếu nàng vẫn cứ ở phủ Vĩnh Ninh hầu, ngược lại càng khiến An Dương chướng mắt.
Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục xem diễn.
Mấy vị phu nhân bên cạnh cũng an tĩnh lại, chỉ lo xem hát, không nói chuyện.
Nghe diễn một nửa thì có người mang điểm tâm và trái cây qua.
Mùa này có táo, lê và bưởi là nhiều nhất, mấy thứ khác gần như là đã qua mùa. Lúc mới vào đông thì rất hiếm khi thấy hoa quả.
Điểm tâm là của Cẩm Đường Cư, có bánh ngàn tầng và bánh nướng trứng chảy.
Trang trí rất tinh xảo, đựng đầy một mâm sứ nhỏ, còn có chuẩn bị nĩa, ăn rất tiện.
Mọi người ngồi ở đây đều biết chủ nhân của Cẩm Đường Cư chính là Lục Cẩm Dao, điểm tâm ở đó rất đắt, ăn rất ngon, có lẽ lợi nhuận không hề thấp.
Đa số người ngồi ở đây cũng từng tới Cẩm Đường Cư đánh mạt chược, cũng từng gặp Khương Đường. Xem ra Hầu phu nhân tương lai này không những hay đố kị, mà tầm nhìn cũng hạn hẹp.
Chiêu này của Hàn thị chỉ có thể nói là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Trịnh thị chuyên tâm xem diễn, nhưng biểu tình lạnh nhạt. Hàn thị chỉ có thể tự an ủi mình, Khương Đường chỉ là một người bình thường, mà nàng ta lại là tức phụ của Hầu phủ hơn mười năm, người bình thường tất nhiên không so sánh được.
Chờ xem diễn xong, đám người Vĩnh Ninh hầu cũng đã bãi triều quay về.
Hàn thị mời mọi người ngồi vào vị trí ở chính sảnh, hiện tại nàng ta cũng làm đúng bổn phận của mình, sắp xếp cho Khương Đường ngồi ở bàn khách nhân bên kia.
Nếu đã là khách nhân của Hầu phủ thì nên ngồi chung với khách nhân. Ngồi bên cạnh Khương Đường là một đám phu nhân thế gia, bởi vì An Dương quận chúa mà thái độ của mấy người đó cũng cực kỳ thân thiện.
Nhưng trước khi khai tiệc còn phải làm một chuyện, chính là bọn tiểu bối phải dâng lễ vật và chúc thọ.
Tuy rằng đã ghi vào danh mục quà tặng, nhưng sẽ không đưa lễ vật ngay từ đầu, phải đợi giáp mặt mới đưa, Trịnh thị bây giờ phải nói là con cháu đầy đàn.
Đời tôn tử sẽ tặng lễ đầu tiên, người mở màn chính là cháu đích tôn Cố Ninh Viễn ở đại phòng.
Cố Ninh Viễn tặng một bài thơ chúc thọ do chính hắn viết.
Cố Ninh Viễn học hành rất giỏi, tuổi còn trẻ nhưng đã học được sách của bậc thánh nhân, lại thay phụ thân mẫu thân chúc thọ: “Mẫu thân đã chuẩn bị vạn thọ đồ cho tổ mẫu, còn tự mình đến Phổ Đà Tự cầu phúc, mẫu thân hy vọng tổ mẫu trường thọ an khang. Tôn nhi hy vọng có thể thường xuyên phụng dưỡng tổ mẫu.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất